
Ngày 20/8, rocker Phạm Anh Khoa chính thức ra mắt MV "Dân tôi ca". Sản phẩm được xem là kết tinh từ những trải nghiệm, quan sát, và tình yêu sâu đậm của nam ca sĩ dành cho văn hóa Việt Nam, điều mà anh đã từng thể hiện qua: "Ra khơi", "Ngựa ô thương nhớ", "Lý quạ kêu" …
Giọng ca khách mời trong "Dân tôi ca" chính là nghệ sĩ Phạm Thu Hà. Cô là nghệ sĩ thanh nhạc biểu diễn chuyên nghiệp, được đào tạo tại Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam. Phạm Thu Hà từng giành giải thưởng Âm nhạc Cống hiến và được mệnh danh là "họa mi bán cổ điển" với phong cách trình diễn sang trọng, tinh tế.
Sự kết hợp của cả hai để lại nhiều ấn tượng với khán giả yêu nhạc. Đây là lần thứ 2 nữ nghệ sĩ gốc Hải Phòng sinh năm 1982 hợp tác với Phạm Anh Khoa sau “Tuyệt đỉnh tranh tài” hồi năm 2014.
Nhân dịp này, nữ nghệ sĩ đã có những chia sẻ chân tình về đồng nghiệp cũng như sự hợp tác khiến nhiều người bất ngờ.

Ca sĩ Phạm Anh Khoa vừa ra MV "Dân tôi ca" với sự kết hợp cùng "họa mi bán cổ điển" - nghệ sĩ Phạm Thu Hà.
Cảm giác của chị khi tái hợp với anh Khoa sau hơn một thập kỷ như thế nào? Có kỷ niệm nào đáng nhớ trong quá trình làm việc chung lần này không?
Cảm ơn bạn đã hỏi về một sự kết hợp mà chính tôi cũng thấy nhiều thú vị. Việc tái hợp với anh Phạm Anh Khoa sau hơn một thập kỷ thực sự mang lại cho tôi một cảm giác rất đặc biệt.
Nếu Khoa của "Tuyệt đỉnh tranh tài" ngày ấy là một ngọn lửa rock đầy bản năng, mãnh liệt và có phần hoang dã, thì Khoa của ngày hôm nay, trong cảm nhận của tôi, đã là một ngọn lửa khác.
Vẫn còn đó sự xù xì, gai góc và một tình yêu nghề vô tư, nhưng ngọn lửa ấy giờ đây ấm hơn, tĩnh hơn, và có thêm chiều sâu của sự chiêm nghiệm sau những thăng trầm.
Khi Khoa ngỏ lời mời, thú thật là tôi cũng có chút đắn đo. Nhưng khi nghe bản demo của "Dân tôi ca", mọi băn khoăn dường như tan biến.
Với tôi, tiêu chí quan trọng nhất và có lẽ là duy nhất để quyết định một sự hợp tác chính là chất lượng nghệ thuật của tác phẩm.
Và tôi đã thực sự bị chinh phục bởi một ca khúc có chiều sâu, có chất triết lý, và mang một tình yêu quê hương được thể hiện qua một góc nhìn rất mới mẻ, văn minh.
Tôi luôn tâm niệm rằng, nghệ thuật là một con đường dài, và ai cũng có những quãng lặng, những khúc quanh. Điều quan trọng nhất ở một người nghệ sĩ là tác phẩm mà họ tạo ra và cái tâm mà họ đặt vào đó ở thời điểm hiện tại.

Nghệ sĩ Phạm Thu Hà.
Khi một người đồng nghiệp thực sự tâm huyết và quay trở lại với một tác phẩm giá trị, tôi nghĩ rằng việc mở lòng và cùng nhau tạo nên một điều ý nghĩa cho khán giả là điều nên làm. Chúng ta nên nhìn vào con đường phía trước của họ.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất có lẽ là khoảnh khắc trong phòng thu, khi hai nguồn năng lượng tưởng chừng rất khác biệt của chúng tôi tìm được điểm giao thoa.
Khoa vẫn giữ được sự dữ dội, mộc mạc của rock, còn tôi mang vào đó sự tinh tế, chắt lọc của bán cổ điển. Và thật bất ngờ, chúng không hề đối chọi mà lại nương tựa, tôn vinh lẫn nhau, tạo nên một màu sắc mà cả hai chúng tôi đều cảm thấy tâm đắc.
Đó là khoảnh khắc tôi tin rằng, sự kết hợp này sẽ mang đến một điều gì đó thực sự đặc biệt.
Với chất giọng bán cổ điển của mình, chị đã làm gì để hòa quyện phong cách cá nhân vào bài hát rock đầy năng lượng này?
Thoạt nghe, bán cổ điển và rock dường như là hai thái cực, một bên là sự chắt lọc, tinh tế, một bên là sự dữ dội, bản năng. Để hòa quyện được hai màu sắc này vào một ca khúc mang tinh thần dân tộc đậm nét như "Dân tôi ca", tôi và Khoa không cố gắng "pha loãng" hay làm người này phải giống người kia.
Thay vào đó, chúng tôi chọn cách để mỗi phong cách được làm đúng vai trò của mình, nương tựa và tôn vinh lẫn nhau trong một cuộc đối thoại âm nhạc.
Trong ca khúc này, giọng hát của Anh Khoa chính là phần "xương sống", là ngọn lửa. Nó mang đến sự mộc mạc, dữ dội, là tiếng nói trực diện, gai góc, đại diện cho sức sống mãnh liệt và kiên cường của dân tộc. Đó là nền móng vững chãi của bài hát.
Còn phần hát của tôi, với chất giọng bán cổ điển, sẽ là một làn gió giao thoa hoà hợp với ngọn lửa đó. Tôi xem đó như một "không gian", một "khoảng trời" rộng lớn và bay bổng hơn.

Cô thẳng thắn cho biết từng đắn đo khi nhận được lời mời. Tuy nhiên, sau khi nghe bản demo, cô lập tức đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Giọng hát của tôi sẽ xuất hiện ở những quãng lặng, những đoạn chuyển để tạo ra chiều sâu và sự lắng đọng. Nếu rock của Anh Khoa là tiếng nói của sức mạnh, thì bán cổ điển của tôi là tiếng nói của tình yêu thương, của sự vỗ về, của niềm tự hào lắng sâu.
Tôi không cố gắng hát rock, và Anh Khoa cũng sẽ không cố công hát bán cổ điển. Chúng tôi để cho "đất" và "trời" cùng tồn tại trong một bức tranh. Giọng hát của Khoa là mặt đất xù xì, chân thật, còn giọng hát của tôi là khoảng trời bay bổng, mênh mang.
Cả hai cần có nhau để tạo nên một tinh thần dân tộc vừa kiên cường, mạnh mẽ, lại vừa sâu sắc, bao dung đúng như tinh thần “Dân Tôi Ca” hướng đến.
Cảm ơn chị đã chia sẻ!