Linh Sơn sinh năm 1987, đoạt danh hiệu Nam vương cuộc thi tìm kiếm người mẫu đồ lót nam lần đầu tiên được tổ chức tại Việt Nam năm 2009 rồi được biết đến với phim Hot boy nổi loạn và Câu chuyện về thằng Cười, cô gái điếm và con vịt của đạo diễn Vũ Ngọc Đãng. Sau đó, anh tích cực xuất hiện ở hai mảng điện ảnh lẫn truyền hình, với các phim: Yêu đến tận cùng, Dấu chân du mục, Cô hầu gái, Đường về cồn Nảy... Khoảng 2015, anh bắt đầu ít xuất hiện tại các dự án và dần rút khỏi showbiz. Dịp này, anh nói về cuộc sống trong 10 năm vắng bóng và quyết định tái xuất với dự án Phù sa ngọt.
Diễn viên Linh Sơn.
- 10 năm trước, khi đang được biết đến nhờ hiệu ứng của phim 'Hot boy nổi loạn', anh bỗng nhiên ít xuất hiện rồi hoàn toàn vắng bóng khỏi showbiz. Từ đó đến nay, cuộc sống của anh có gì đặc biệt?
- Khoảng 10 năm trước, tôi có quãng thời gian khá vất vả với nghề diễn. Nhìn lại giai đoạn đó, tôi thấy mình còn nhiều hạn chế, các vai diễn chưa để lại dấu ấn rõ ràng, khả năng thể hiện nhân vật cũng chưa đạt được độ chín như mình mong muốn. Có lúc tôi thấy mông lung, vô định, không biết con đường phía trước sẽ đi về đâu.
Chính vì vậy, tôi quyết định tạm dừng để chuyển hướng sang kinh doanh. Quãng thời gian 10 năm ấy giúp tôi nhìn lại chính mình, hiểu rõ hơn điểm mạnh, điểm yếu và quan trọng nhất là học cách chấp nhận những giới hạn của bản thân.
Hiện tôi thấy mình bình thản hơn, không còn quá kỳ vọng vào hào quang hay danh tiếng. Tôi chưa có thành công lớn nhưng có sự yên ổn về tài chính và gia đình. Khi quay lại với phim ảnh, tôi không còn áp lực phải chứng minh điều gì mà chỉ muốn làm nghề bằng những gì mình có. Sự thoải mái về tâm lý giúp tôi nhập tâm hơn vào vai diễn. Với tôi lúc này, được làm nghề, được sống trọn với nhân vật và được khán giả đồng cảm đã là một hạnh phúc.
- Đâu là "giọt nước tràn ly" khiến anh đi đến quyết định rời showbiz khi đó?
- Tôi không nghĩ đó là sự thất vọng về bản thân. Tôi đã nỗ lực hết mình trong khả năng lúc đó và những gì đã qua thì không có gì để hối tiếc. Tuy nhiên, dù cố gắng nhưng tôi chưa đạt được thành công như mong muốn. Các vai diễn của tôi khá nhạt nhòa, khiến tôi tự hỏi liệu mình có thể đi tiếp với con đường này hay không, và nếu tiếp tục thì sẽ đi đến đâu.
Trong những lúc mông lung như vậy, tôi nghĩ phải lo cơm áo gạo tiền trước đã. Chưa có nền tảng kinh tế ổn định, rất khó để toàn tâm toàn ý theo đuổi đam mê. Chính vì thế, tôi thử sức với lĩnh vực khác để tạo cho mình một chỗ dựa vững chắc hơn.
- Thời điểm đó, cuộc sống của một diễn viên với anh ra sao?
- Thực tế là tôi chưa có thành công hay dấu ấn lớn lao với phim ảnh. Thu nhập của tôi lúc ấy khá bấp bênh, tùy từng dự án và lúc có, lúc không. Có những lúc tôi phải chật vật mưu sinh và thấy mông lung với tương lai. Trong hoàn cảnh đó, việc suy tính cho một hướng đi khác là điều cần thiết.

Diễn viên Linh Sơn bên vợ và hai con.
- Việc kết hôn, phải lo cho gia đình riêng có liên quan gì đến việc rẽ hướng khi đó?
- Tôi bắt đầu làm kinh doanh trước cả khi kết hôn, bắt đầu từ việc thuê nhà rồi làm những căn homestay nhỏ. Ban đầu, tôi tự tay làm mọi việc, từ dọn dẹp, đón khách cho đến marketing. Dần dần, công việc này trở thành hướng đi chính và mang lại cho tôi sự ổn định nhất định.
Sau khi kết hôn, tôi cũng nhận được một vài lời mời đóng phim trở lại nhưng vì thích cuộc sống gia đình, dành thời gian cho vợ, con nên đành bỏ lỡ. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ vợ vừa sinh rất mệt mỏi, con còn nhỏ nên cần mình ở bên. Thế rồi, các cơ hội đi qua trong khi guồng quay showbiz có sự đào thải rất lớn, nếu không xuất hiện thường xuyên thì dễ bị lãng quên, không chỉ trong lòng khán giả mà còn anh em làm nghề.
Nhìn lại những cơ hội đã bỏ lỡ, tôi không hẳn tiếc nuối mà chỉ cho rằng đó là sự đánh đổi. Mỗi thời điểm trong cuộc sống có một sự ưu tiên. Nếu khi đó không dừng lại thì bây giờ, chắc gì tôi đã có cuộc sống ổn định, không còn áp lực quá lớn về tài chính hay tương lai để quay về với nghề trong tâm thế nhẹ nhàng hơn.
Ngoài kỹ năng diễn xuất, tôi nghĩ một diễn viên cần có sự quan sát và trải nghiệm trong cuộc sống. 10 năm trước, khi chưa 30 tuổi, góc nhìn của tôi về cuộc đời rất khác. Bây giờ, sau nhiều trăn trở và biến cố, tôi hiểu bản thân và biết mình muốn gì.
- Bà xã phản ứng thế nào khi anh quay lại với nghệ thuật sau 10 năm?
- Tôi bàn bạc rất kỹ với vợ trước khi nhận lời mời vào phim Phù sa ngọt. Gia đình tôi sống ở Bảo Lộc trong khi bối cảnh phim ở Hà Nội nhưng cô ấy vẫn chấp nhận một mình chăm lo cho hai con để chồng đi xa, theo đuổi đam mê.
Lịch quay khá căng nên thời gian đóng phim, mỗi tháng tôi chỉ có thể về nhà một lần. Chính vì sự đánh đổi này, tôi tự nhủ phải tập trung cao độ cho vai diễn, làm tốt nhất có thể để xứng đáng với sự hy sinh của gia đình. Có những lúc con gái lớn gọi điện khóc, nói nhớ ba, tôi cũng chạnh lòng. Tôi nhận ra khi đã có gia đình, mọi quyết định đều phải cân nhắc nhiều hơn, không thể chạy theo đam mê mà bỏ bê vợ con được.
- Anh làm thế nào để bà xã tin tưởng khi đóng phim xa nhà?
- Vợ tôi là người rất đặc biệt và cũng rất tinh tế. Cô ấy luôn thương yêu, chăm lo cho tôi từng chút một. Trước khi tôi đi quay, vợ còn đùa hỏi phim có nhiều cô gái xinh không, rồi bảo: "Diễn viên đẹp như thế thì phim sẽ hot, anh cứ đi đi".
Cô ấy không có tâm lý ghen tuông hay lo lắng thái quá mà ủng hộ tôi theo cách rất nhẹ nhàng. Các cụ hay nói "Lạt mềm buộc chặt" và có lẽ đó là cách vợ dành cho tôi, nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến chồng tự thấy trách nhiệm phải giữ mình khi đi làm xa cũng như trước những cám dỗ xung quanh. Mỗi lần gọi điện, vợ lại cho tôi nhìn các con, chỉ vậy thôi là tôi tự ý thức được mình phải như thế nào.
Với tôi, gia đình là hậu phương vững chắc nhất. Từng làm nghệ thuật nhiều năm nên tôi biết showbiz không thiếu cám dỗ nhưng nếu không giữ được gia đình thì cuối cùng cũng chẳng còn gì. Bây giờ, tôi không còn áp lực cơm áo gạo tiền nữa, có thể thoải mái làm nghề nhưng không thể vì thế mà đi triền miên, bỏ lại vợ con phía sau mãi được.

Tạo hình của Linh Sơn trong vai Đăng phim 'Phù sa ngọt'.
- Điều gì ở 'Phù sa ngọt' khiến anh trở lại màn ảnh và đi đóng phim xa nhà?
- Trước hết, Hà Nội là nơi tôi sinh ra, lớn lên và theo học Trường Sân khấu – Điện ảnh. Tuổi trẻ của tôi gắn bó với Hà Nội và dòng sông Hồng nên khi có dự án về chủ đề này, tôi rất háo hức tham gia.
Với tôi, sông Hồng không chỉ là một dòng chảy, mà là ký ức, là cuộc sống, là một phần rất thật của Hà Nội mà tôi luôn trân quý. Ngày còn là sinh viên, tôi thường lên cầu Long Biên ngắm hoàng hôn. Hoặc có những buổi tối cùng bạn bè ăn kem Tràng Tiền, rồi lại rủ nhau ra cầu hóng gió, nói với nhau đủ thứ chuyện không đầu không cuối. Đã nhiều lần đứng lặng nhìn dòng sông Hồng rộng mênh mông, trong tôi luôn có cảm giác rất thân quen, như một người bạn cũ - lúc rảnh rỗi lại ghé thăm, chỉ để ngắm nhìn cho lòng dịu lại.
Đến khi tham gia Phù sa ngọt, tôi lại có cơ hội được gắn bó thêm một lần nữa với dòng sông ấy. Một cảm giác rất đặc biệt, vừa quen thuộc, vừa mới mẻ khi không chỉ đứng ngắm từ xa, mà còn được hòa mình vào nhịp sống của những con người ngày ngày bám trụ ven sông. Khi nhận dự án Phù sa ngọt, tôi có cơ hội được sống cùng những phận người ven sông Hồng, điều mà trước đây tôi chỉ quan sát từ xa.
Điều giữ tôi lại với dự án này là không khí rất đời của kịch bản và bối cảnh xóm nhà phao ven sông, một không gian sống đặc biệt, nằm ngay sát trung tâm Hà Nội nhưng ít người biết đến. Ở đó, con người mộc mạc, đời sống giản dị, giúp tôi có cảm giác mình không chỉ đóng phim mà còn được trải nghiệm đời sống thật, từ đó bước vào nhân vật một cách tự nhiên.
- Nhân vật Đăng trong phim có gì đặc biệt với anh?
- Khi tôi vừa xuất hiện, mọi người trong đoàn làm phim đã ồ lên "Đúng Đăng 'Đen' đây rồi" vì ngoài đời tôi cũng đen. Tôi coi nhân vật như một người bạn và quá trình hóa thân vào Đăng cũng là cuộc đối thoại với bản thân về nghề, về cuộc sống và những lựa chọn đã đi qua.
Thể hiện nhân vật Đăng, tôi như được sống một cuộc đời khác ở xóm Bến, một khu vực nằm sát trung tâm Hà Nội, nhưng không khí ở đó lại trong lành, nhiều cây xanh và rất yên tĩnh. Trong bối cảnh Hà Nội hiện nay đang chịu nhiều áp lực từ ô nhiễm và tốc độ phát triển quá nhanh, không gian xóm Bến tạo cho tôi cảm giác như được tách ra khỏi nhịp sống đô thị quen thuộc. Điều đó khiến tôi nhận ra Hà Nội còn có những lát cắt rất khác, rất đáng trân trọng.















