Phùng Khánh Linh không xuất hiện trong Vpop bằng một cú nổ. Thậm chí trong suốt nhiều năm, cái tên Phùng Khánh Linh luôn được gắn với câu hỏi: "Nhạc hay thế mà sao vẫn… flop?". Giữa một thị trường khắc nghiệt không thể đếm được có bao nhiêu nghệ sĩ đến và đi vì sự đào thải, Linh vẫn trụ vững bằng một thứ nội lực rất khó sao chép: Sự kiên nhẫn.
Album Giữa Một Vạn Người ra đời trong năm 2025 như một câu trả lời cho tất cả những ai từng nghĩ Linh sẽ không thể bứt lên. Ở đó, Phùng Khánh Linh không cố chứng minh mình khác biệt, cũng không gắng sức chạy theo những chuẩn mực đang thống trị Vpop. Cô kể câu chuyện của một người phụ nữ học cách ngừng đổ lỗi cho hoàn cảnh, học cách đối diện với nỗi đau, và quan trọng hơn cả - học cách buông tay đúng lúc để không tự làm mình chảy máu. Hình ảnh Phùng Khánh Linh với mái tóc trắng - vừa mong manh, vừa bất cần - trở thành một ký hiệu thị giác lạ lẫm trong Vpop. Mái tóc ấy như một tuyên bố nhẹ nhàng: Cô đã bước sang một giai đoạn khác của đời sống nội tâm, nơi tổn thương không còn bị che giấu, mà được đặt thẳng lên ánh sáng.
Cuộc trò chuyện này không phải về việc Phùng Khánh Linh đã "thoát flop" như thế nào. Nó là câu chuyện về cách một nghệ sĩ trẻ chọn tin vào bản thân mình lâu hơn mức cần thiết - cho đến khi thế giới cuối cùng cũng phải lắng nghe.


Linh đã có một năm rất thành công với album Giữa Một Vạn Người. Hẳn cảm giác nhìn lại rất đặc biệt?
Nếu gói gọn một từ thôi thì sẽ không đủ cảm xúc để miêu tả về một năm vừa rồi. Quá nhiều thứ đã xảy ra và khiến tôi cảm thấy biết ơn. Biết ơn vì còn được sống và làm nghề, lại còn được mọi người yêu thương và ghi nhận nữa. Còn gì tuyệt vời hơn đây?
Sau cả một chặng đường dài vất vả, cái sức nặng của từ "ghi nhận" ấy có còn quan trọng với Linh trong lúc này không?
Từ bắt đầu theo đuổi con đường này, lúc nào tôi cũng như đang dò dẫm trong bóng tối. Mãi cho đến năm 2025, tôi cảm nhận được mình đã được mọi người "nhìn thấy", đã nhận diện được Phùng Khánh Linh - và đó là một cột mốc thật sự rất quan trọng với tôi.

Linh nhắc đến những cột mốc, vậy nhìn lại cả hành trình 10 năm theo đuổi âm nhạc - những cột mốc nào mang tính bước ngoặt với Linh?
Cột mốc đầu tiên chắc là bài hát Hôm Nay Tôi Buồn. Năm 2018 là lúc tôi cảm thấy chênh vênh và muốn bỏ cuộc nhất, thì việc bài hát ấy nhận được sự yêu thương từ khán giả giống như thắp lên một tia sáng cho tôi có thêm động lực để đi tiếp. Dẫu là một tia sáng rất nhỏ bé, nhưng nó cũng khiến tôi có thật nhiều niềm tin trên con đường mình chọn.
2 năm sau, tôi tìm thấy cho mình những người đồng đội rất tuyệt vời. Họ đã nghe âm nhạc của tôi từ những bản demo đầu tiên, những bản demo đã bị từ chối không biết bao nhiêu lần. Họ là những người đồng đội mà tôi đã luôn mơ ước, những người hiểu và đặt niềm tin vào âm nhạc của tôi. Đó là cột mốc lớn tiếp theo.
Cột mốc thứ 3 chắc chắn là năm nay, khi album Giữa Một Vạn Người của tôi ra mắt và nhận được sự yêu thương của khán giả. Thật sự quá tuyệt vời.
Hãy nói một chút về khoảng thời gian "dò dẫm trong bóng tối" của Linh được chứ? Nó diễn ra vào thời điểm nào?
Màn sương ấy đến từ rất nhiều những cột mốc khác nhau. Khi thi xong Giọng Hát Việt, tôi quyết định quay trở lại trường học. Nhưng sau khi tốt nghiệp và cầm trên tay tấm bằng, tôi cứ tự hỏi bản thân rằng liệu đây có phải con đường mình thật sự yêu thích? Tôi cứ nhớ mãi khoảnh khắc tôi nói với bố mẹ rằng: "Thôi, hãy cho con đi theo con đường của mình nhé?" - Và thế là tôi quyết định vào Sài Gòn chỉ trong… một đêm.
Tôi nhớ nhất là tôi đã tưởng mình sẽ làm cô giáo, thậm chí còn thi vào trường Sư Phạm Nghệ Thuật và may mắn đỗ thủ khoa. Nhưng sát ngày đi nhập học, tôi nhận ra mình muốn trở thành một ca sĩ, muốn được trình diễn trên sân khấu và đây không phải điều mình thật sự mong mỏi. Tôi quyết định để lại cơ hội này cho những bạn thật sự yêu mến con đường của một giáo viên. Mẹ đã khóc rất nhiều sau quyết định này của tôi.

Ước mơ này hẳn đã được ấp ủ từ những ngày thơ bé?
Từ nhỏ, khi mọi người hỏi: "Sau này con muốn làm gì?" - Tôi đã luôn có câu trả lời chắc nịch rằng mình sẽ trở thành ca sĩ, sẽ đứng trên sân khấu của riêng mình và trình diễn cho tất cả các khán giả. Ngày ấy, bố hay dẫn tôi đi khắp nơi và chỉ cần ra "hiệu lệnh": Linh hát cho mọi người đi! - là tôi sẽ nghêu ngao hát hết bài này đến bài nọ. Hình như bây giờ tôi cảm thấy như mình đã tìm lại được cô bé thuở ấy, một cô bé dành cho âm nhạc thứ tình yêu rất trong trẻo, một cô bé vẫn hàng đêm nhìn về ánh trăng và mơ ước một ngày nào đó sẽ trở thành ca sĩ. Sau tất cả, ước mơ ấy đã trở thành sự thật rồi.
Mọi ước mơ cháy bỏng đều được thắp lên từ một khoảnh khắc mang tính bước ngoặt. Với Linh, "mồi lửa" ấy là gì?
Chắc là những bản nhạc phim huyền thoại của Việt Nam rồi ạ. Đất và Người, Cảnh Sát Hình Sự… tôi lớn lên với những bài hát trong phim. Cho đến khi mọi người thấy tôi hát những bài đó nhiều quá, cũng thấy… được được, bèn cho tôi tham gia vào Cung Văn Hóa Thiếu Nhi. Ước mơ cứ thế lớn dần theo thời gian và trở thành hoài bão từ lúc nào không hay.

Nhưng tôi cũng đã trải qua thời gian phải thuyết phục gia đình để tin vào giấc mơ của mình. Thế hệ của tôi chưa có được sự ủng hộ đầy cởi mở của các bậc phụ huynh, tôi vốn là một đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở tỉnh lẻ nữa - ai mà tin được vào ước mơ cơ chứ? Nhưng tôi thì tin đấy. Từ ngày đi học cấp 1, cấp 2, cấp 3, tôi đã luôn viết vào tờ giấy nguyện vọng của mình là ước mơ sẽ trở thành ca sĩ. Đã có rất nhiều chê cười từ những người xung quanh trước ước mơ lì lợm đấy của tôi - tất cả đều nghĩ đó là điều không thể. Khoảnh khắc đáng nhớ nhất là khi tôi đánh liều đi thi The Voice và thậm chí đến lúc nhận được kết quả rồi bố mẹ vẫn chưa biết tin. Phải tới khi BTC liên lạc với gia đình thì bố mẹ tôi mới chấp nhận, yêu thương và ủng hộ hết mình.
Sau The Voice, tôi nhận được rất nhiều tình yêu thương không chỉ từ gia đình mà còn từ trường Chuyên Bắc Giang mà tôi theo học. Mọi người chào đón tôi trở về bằng băng rôn, đưa tôi lên… báo tường, thậm chí còn viết vào đề thi tiếng Anh. Đó là những món quà đầu đời của tôi trên hành trình nghệ thuật này, và nhờ đó tôi mới có đủ nhiệt huyết để tiếp tục theo đuổi giấc mơ của mình.

Quyết định vào Sài Gòn chỉ sau một đêm thì sao nhỉ, hẳn nó đã được nhen nhóm từ rất nhiều ngày trăn trở trước đó?
Liều lĩnh nhất là tôi chưa vào Sài Gòn mà đã đi… thuê nhà. Thậm chí còn chưa biết địa hình chỗ mình ở ra sao nhưng vẫn quyết tâm thuê căn phòng đó. Tôi vẫn còn nhớ căn phòng đầu tiên ở quận 3, cũng vì tôi thích ăn ốc gần đó.
Cũng may mắn là từ ngày còn học đại học tôi đã mày mò tự kinh doanh, thế nên cũng tiết kiệm được một số vốn nho nhỏ để Nam tiến. Trong đầu lúc đó còn nghĩ sẽ vào Nam trước đã, sau đó sẽ mở một shop online để nuôi đam mê của mình. Kế hoạch đó vẫn đi đúng hướng cho đến hết tháng đầu tiên, việc kinh doanh không thuận lợi lắm. Tôi đã định quay về, nhưng thế nào Hôm Nay Tôi Buồn lại ra đời.
Mãi cho đến năm nay thì khán giả mới có thể chúc mừng Phùng Khánh Linh đã… thoát flop. Có khi nào trong suốt khoảng thời gian dò dẫm trong bóng tối của mình, Linh từng bi quan nghĩ rằng mình sẽ khó mà bật lên được trong Vpop không?
Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó. Lúc nào tôi cũng có một niềm tin mãnh liệt với bản thân rằng chỉ cần cố gắng làm tốt nhất khả năng có thể của mình thôi, đến một ngày mọi người sẽ nhận ra và thấy được quá trình phát triển của tôi, đồng cảm với tâm tư và cá tính của tôi.


Có từng sốt ruột chưa?
Có. Đã từng sốt ruột, đã từng tự ti, đã từng nhấn chìm mình trong những suy nghĩ không tích cực. Nhưng may mắn là tôi có những người đồng đội luôn ở bên để hỗ trợ tinh thần. Họ không chỉ tin vào tôi mà còn nhìn được bức tranh tổng thể trong 5 năm tới tôi sẽ phát triển như thế nào. Họ kiên nhẫn chỉ dạy cho tôi từng thứ nhỏ nhất, giúp tôi hiểu hơn về ngành này. Ngày xưa khi mới bắt đầu, tôi bước chân vào một cách vô cùng mơ hồ. Nhờ những cuộc nói chuyện với các đồng đội mà tôi hiểu thêm được cách vận hành trong công việc của mình, một người nghệ sĩ phải chăm chỉ luyện tập như thế nào - từ đó tôi được tiếp thêm động lực để trở nên mạnh mẽ hơn. À mà chắc cũng chưa mạnh mẽ hơn nhiều đâu ạ, nhưng có cứng cáp, đỡ yếu đuối và bớt khóc nhè hơn.

Vậy thử thách nào là khó khăn nhất với một nghệ sĩ không nằm trong nhóm cứ ra bài là có top trending? Tiền, cơ hội, hay niềm tin của những người xung quanh?
Hôm nay tôi mới dám bật mí một sự thật nho nhỏ, đó là tôi vẫn duy trì công việc bán hàng online để có tiền làm album. Thú thật là tiền vẫn là thứ mà tôi đang thiếu để có thể thực hiện được những ước mơ lớn hơn trong sự nghiệp của mình. Có những lúc, tôi cũng mơ đến những MV hoành tráng để truyền tải hết những tâm tư trong bài hát của mình lắm chứ. Nhưng cũng may là mấy anh em trong ekip cứ tự động viên nhau làm, cùng nhau lao động, cùng nhau nghĩ cách làm sao để có được những sản phẩm vừa ưng ý, vừa… tầm với. Lúc đầu chúng tôi còn không định quay MV cho Em Đau, nhưng rồi đó lại là một MV tôi quyết định tri ân bố mình, và thế là dù kinh phí hơi eo hẹp nhưng cả ekip vẫn cố gắng co kéo để có thể truyền tải nhiều nhất những ý nghĩa mình mong muốn trong MV đó.

Linh đã từng thấy con đường mình đi quá khác biệt so với phần còn lại của Vpop không?
Tôi luôn tâm niệm rằng mình đang cố gắng làm tốt nhất có thể với thứ mình phù hợp nhất, và tôi là một trong những đóa hồng nhạc Việt đang đua nở trong một khu vườn nhạc Việt đầy màu sắc, với một tính cạnh tranh khốc liệt nhưng rất lành mạnh giữa các nghệ sĩ với nhau. Tôi thấy vui lắm nhé. Thấy mọi người luôn trong trạng thái ra nhạc, cùng nhau đưa âm nhạc Việt Nam phát triển, tạo nên sự đa dạng - đó là một điều quá tuyệt vời. Với riêng tôi, tôi sẽ cố gắng tìm ra được con đường đi phù hợp nhất để tập trung vào nó, để nhìn vào đó mọi người biết rằng có một bông hoa mang tên Phùng Khánh Linh.


Từ yesteryear cho đến CITOPIA và bây giờ là Giữa Một Vạn Người, Linh cảm thấy giọng nói nội tâm của mình đã thay đổi qua từng album như thế nào?
Hồi làm yesteryear hay kể cả là CITOPIA - tôi vẫn chưa học được bài học của việc ngưng đổ lỗi cho hoàn cảnh bên ngoài. Và đó là một điều rất gây hại cho chính tôi. Tôi nhớ nhất mỗi lần đi biểu diễn và biết rằng mình đã hát không tốt, tôi sẽ đổ lỗi cho âm thanh. Cho đến lúc nhận ra và tôi quyết định sẽ phải chấm dứt vòng lặp này. Ngay khi thay đổi lại mindset đó, những chuyện cũ không còn lặp lại nữa. Tôi đoán rằng đó là một bài test của vũ trụ dành cho mình, buộc tôi phải trưởng thành và dám thay đổi.
Trong Giữa Một Vạn Người thì tôi lại học được bài học về sự chấp nhận và đối diện với nỗi đau, với chính mình. Tôi đã hiểu được rằng có những thứ mình không thể cầm nắm quá chặt, bởi nó sẽ khiến ta bị chảy máu, hoặc thậm chí làm vỡ chính thứ mà ta đang cố níu giữ. Bài học ở đây là biết cách thả lỏng và buông bỏ khi cần. Mọi thứ sẽ tự khắc thuận lợi hơn khi ta thoải mái.

Nhưng hẳn cũng sẽ có áp lực khi bây giờ khán giả đã quá trông chờ vào những sản phẩm tiếp theo của Phùng Khánh Linh rồi…
Cũng may là tôi không bị ám ảnh bởi việc mình phải đổi mới bằng mọi giá. Mọi thứ đều xuất phát từ bài hát mà cá nhân mình muốn truyền tải, và theo từng giai đoạn - tôi sẽ sắp xếp những bài hát mà mình sáng tác để biết được câu chuyện tiếp theo mình muốn kể là gì, rồi từ đó sẽ đi tìm chất nhạc phù hợp cho album đó. Sau khi có cái "nhân" rồi thì tôi và ekip sẽ cùng ngồi lại để đắp thêm những ý tưởng để có thể kể câu chuyện đó một cách rõ ràng hơn. Thật may là tôi có những người đồng đội bên cạnh, để có thể cùng họ nấu một món ăn và mang đến cho khán giả một cách đẹp đẽ và ngon lành nhất.
Không chỉ sáng tạo về mặt sản phẩm, team của Linh còn phải sáng tạo cả về phương thức marketing.
Ở trên mạng có nhiều comment nói rằng "Team Linh làm marketing kiểu du kích". Tôi rất thích sự ví von đó, bởi mọi người cũng nhìn nhận được sự nỗ lực của team Linh khi xây dựng cho Linh những cách quảng bá sản phẩm đúng là Linh nhất. Vừa cầm đàn đi hát khắp nơi, rồi lại đi gặp gỡ khán giả, cho họ biết về Phùng Khánh Linh, thậm chí làm cho Linh cả một mini tour nữa - và đó là điều khiến Linh luôn muốn gửi một lời cảm ơn chân thành nhất đến ekip thân thương của mình.

Tôi có 2 người anh lớn cũng là giám đốc âm nhạc của mình, họ đã ở bên và nắm tay tôi từ năm 2020 đến tận bây giờ. Chúng tôi đã có rất nhiều những buổi nói chuyện sâu sắc với nhau để cùng đối diện với những vấn đề của cả ekip, họ đã cho tôi những lời động viên và chỉ dạy cho tôi những điều mà một nghệ sĩ nên làm. Có một câu nói tôi nhớ mãi là :"Anh tin là em sẽ có thể chạm được đến khán giả, anh tin là như vậy". Luôn luôn là một câu nói về niềm tin thôi.
Và tôi cũng nhớ nhất đến sự chia sẻ của họ trong thời điểm sau khi tôi ra mắt CITOPIA, tôi có bị mất giọng và không thể hát được. Tôi vốn là đứa luôn phán xét bản thân rất khắt khe. Thời điểm ấy, mỗi lần tôi ngân nga một câu hát là ngay lập tức có những tiếng nói trong đầu thì thầm chê tôi hát dở. Đó là khoảng thời gian cực kỳ gian nan với chính bản thân tôi. Và 2 người anh ấy đã giúp tôi tìm lại được tình yêu âm nhạc cực kỳ trong trẻo. Họ nói tôi hãy thử đọc thơ xem sao, và quả nhiên việc đọc thơ đã giúp tôi tìm lại được sự mềm mại, ấm áp và nhẹ nhõm. Tôi dần buông bỏ được những áp lực lên bản thân để có thể hát một cách thoải mái hơn. Đến bây giờ thì tôi đã loại bỏ được hoàn toàn sự nặng nề đó rồi.


Tôi thấy Linh là một cô gái rất nội tâm, mà nội tâm như thế - làm người nổi tiếng… khổ lắm. Làm thế nào để Linh sẵn sàng cho việc đối mặt với những luồng ý kiến gay gắt trên mạng xã hội luôn chực hướng về mình?
Tôi nghĩ mình đã sẵn sàng đối mặt với nó từ năm 2015. Lúc đó, tôi từng bị chê về ngoại hình của mình rất nhiều. Có thời điểm, tôi sút xuống còn 36 kg. Bây giờ thì khá hơn nhiều rồi, tôi lên… 39kg lận. Tôi đã chấp nhận là nghệ sĩ thì luôn phải sống với những ý kiến trái chiều, dù có những việc sai quá thì tôi mới phải để tâm suy nghĩ quá nhiều, trăn trở làm thế nào để mọi người biết rằng điều đó không đúng. Còn lại thì mọi lời nhận xét đều nằm trong phạm trù tôi đã suy tính được, nhất là những lời nhận xét về nghệ sĩ nữ. Tôi không để ý quá nhiều rồi làm ảnh hưởng đến cảm xúc của bản thân mình.

Theo tôi, viết nhạc là công việc mở cửa trái tim và mời khán giả bước chân vào thế giới của mình. Linh sẵn sàng cởi mở cho khán giả bước vào đến đâu?
100% luôn. Trong âm nhạc, tôi là một người thành thật. Tôi yêu thích việc viết nhật ký và đó là thói quen diễn ra hàng ngày với tôi, nó giúp tôi rất nhiều trong quá trình sáng tác. Mỗi lúc bí, tôi lại giở những trang nhật ký ra để tìm kiếm những dòng tâm đắc nhất và tìm cách truyền tải chúng vào âm nhạc. Để rồi khi khán giả nghe được ca khúc cuối cùng, đó đều là những cảm xúc tôi hoàn toàn hài lòng sau cả một quá trình chau chuốt. Mỗi khán giả khi tìm đến tôi đều được chạm đến một nỗi đau nào đó, được xoa dịu và từ đó có thêm những hy vọng để bước tiếp. Đó là điều tôi luôn muốn truyền tải trong âm nhạc của mình.

Linh có sợ một ngày mình hết nỗi buồn để viết nhạc không?
Tôi vốn là người dễ xúc động, cảm xúc luôn lên xuống thất thường và dễ bị ảnh hưởng bởi những câu chuyện mình tiếp xúc mỗi ngày. Nhiều khi buồn cả tháng vì những câu chuyện mình vô tình đọc được trên mạng. Những cảm xúc này tôi cố gắng gom góp để viết nhạc, và tôi chọn cách đối diện và bước thẳng vào nó - thay vì sợ hãi và chạy trốn.

Nhìn vào thị trường âm nhạc hiện tại - dù đã có nhiều hơn những cơ hội, nhưng dường như vẫn luôn có một áp lực và định kiến vô hình đặt lên vai các nghệ sĩ nữ, đặc biệt là về khía cạnh ngoại hình. Bản thân Linh cũng từng chật vật để đối diện với những điều đó, vậy quá trình học cách yêu bản thân mình của Linh diễn ra như thế nào?
Tôi nghĩ là trong suốt giai đoạn tôi bị áp lực về ngoại hình - tôi vẫn chưa hoàn toàn học được nó một cách trọn vẹn đâu. Thậm chí đến yesteryear và CITOPIA - tôi vẫn chưa học được. Tôi chỉ mới lờ mờ nhận ra nó khi bước vào hành trình Giữa Một Vạn Người, khi có quá nhiều biến cố ập đến. Những mất mát xảy ra khiến tôi nhận ra về sự vô thường của đời sống. Lúc nhìn thấy hình ảnh của bố khi ra đi, tôi nhận ra thân xác của mình rất mong manh, ta chỉ mượn tạm nó trong kiếp sống này và đến một ngày sẽ phải rời xa nó. Luôn luôn, trong đầu tôi có một tiếng nói nhắc rằng tôi phải sống có trách nhiệm với cô Phùng Khánh Linh này. Tôi phân định bản thân mình thành 2 bản thể, và tôi ý thức rằng sẽ đến lúc tôi phải nói tạm biệt với con người này, và từ đó tôi ý thức rất nhiều trong việc chăm sóc sức khoẻ của mình. Tôi cố gắng đi tập thể thao một cách chăm chỉ, tôi thấy ổn và khoẻ mạnh hơn, thậm chí có kỷ luật trong việc ăn uống để thấy lành mạnh hơn mỗi ngày. Sau quá trình đó, tôi nhận ra chúng ta nên xoá bỏ mọi định kiến đi thôi, bởi định kiến sinh ra để làm chúng ta vật lộn và đau khổ biết nhường nào. Ở ngoài kia, có biết bao nhiêu nghệ sĩ nữ đang phải cố gắng 200 - 300 lần so với sức lực của họ, trong khi vẫn phải đau đáu nghĩ về điều này. Tôi mong khán giả sẽ luôn bao dung và yêu thương khi bình luận về hình thể, ngoại hình hay tuổi tác của một người nghệ sĩ nữ nói riêng hay tất cả nghệ sĩ nói chung.
Cảm ơn Linh về buổi trò chuyện này và chúc Linh sẽ có một hành trình mới thật nhiều trải nghiệm.

















