
Bảo Hân được biết đến là một ca sĩ nổi tiếng tại hải ngoại cuối thập niên 90, thuộc thế hệ ca sĩ trẻ chuyên hát nhạc trẻ, tươi mới, nhiều năng lượng. Cô còn là một biểu tượng thời trang với vóc dáng không kém cạnh gì người mẫu.

Bảo Hân
Tuy nhiên, giữa lúc đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp, Bảo Hân buộc phải giải nghệ và "mất tích" một cách bí ẩn, khiến khán giả khá tò mò.
Vừa qua, tại chương trình Ăn ngon, mặc đẹp, yêu đời, Bảo Hân đã tiết lộ nguyên nhân khiến cô giải nghệ sớm là bị mắc bệnh Parkinson ở dạng nặng, khiến tay chân đông cứng, co giật và rất khó để biểu diễn trên sân khấu.
Cô bật khóc nói: "Tôi giải nghệ năm 2010. Lúc biết mình bị bệnh và phải từ bỏ sân khấu, tôi buồn và tôi thê thảm. Được đứng trên sân khấu là đam mê, cảm giác tuyệt vời với tôi nhưng tôi đã không thể làm được nữa. Tôi đã hứa sẽ không khóc khi nhắc lại nhưng không thể kìm lòng được.
Trên sân khấu, tôi như đang ở nhà vì quá thoải mái, tự do. Tôi được làm mọi thứ và cảm thấy không nơi nào cho mình cảm giác như vậy.
Rời khỏi sân khấu, tôi như bị buộc phải ra khỏi nhà, không còn căn nhà của mình nữa. Tôi vốn sống một mình từ lâu, còn gia đình vẫn ở bên Áo, nên tôi coi sân khấu, anh chị em nghệ sĩ như gia đình, ngôi nhà thứ hai của mình.

Bảo Hân trên sân khấu năm 1996
Ca hát cũng là công việc tôi rất mê, phù hợp với con người tôi. Mỗi lần được gặp khán giả, tôi thấy cuộc đời mình đây rồi. Tới khi bỏ sân khấu, tôi rất buồn, stress và áp lực. Tôi không biết cuộc sống của mình sẽ ra sao, tình trạng bệnh tật của mình sẽ thế nào.
Tới khi gặp được một ông bác sĩ này, ông bác sĩ nói với tôi một câu rằng: "Bạn sẽ không thể hạnh phúc nếu bạn không học cách chấp nhận số phận của bạn".
Nếu tôi cứ cố ngồi một chỗ trốn tránh, buồn bã thì không làm được gì, lại càng tồi tệ hơn. Tôi tin rằng, tinh thần là rất quan trọng, tinh thần tốt thì cơ thể mình mới khỏe mạnh.
Vì thế mà tôi tự vực dậy chính mình. Tôi chấp nhận việc rời bỏ sân khấu, sống chung với căn bệnh này. Tôi không còn thắc mắc vì sao mình lại bị bệnh như thế. Tôi đi làm những công việc khác phù hợp với sức khỏe của mình hơn.
Dù sao trời cũng thương tôi, cho tôi vẫn đi lại, nói năng được. Tôi làm những việc khiến mình vui vẻ hơn".