Thời gian gần đây, tên tuổi Liên Bỉnh Phát bùng nổ mạnh mẽ trên mạng xã hội khi giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại lễ trao giải Kim Chung lần thứ 60 của Đài Loan (Trung Quốc). Khoảnh khắc anh khoác lên mình tà áo dài truyền thống lên nhận giải đã khiến cộng đồng người hâm mộ Việt Nam vô cùng tự hào.
Không chỉ hoạt động sôi nổi trong lĩnh vực diễn xuất, gương mặt của Liên Bỉnh Phát cũng liên tục phủ sóng loạt gameshow hot như Running Man và gần đây là Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai. Sự chăm chỉ, đa tài của nam nghệ sĩ đã khiến cho tên tuổi của anh ngày càng gần hơn với công chúng.
Sắp tới, Liên Bỉnh Phát hứa hẹn sẽ tiếp tục cho thấy sự lột xác với 2 bộ phim điện ảnh với phong cách hoàn toàn khác biệt là Bẫy Tiền và Quán Kỳ Nam. Để chia sẻ rõ hơn về hành trình nghệ thuật đầy nỗ lực này, cũng như những câu chuyện xoay quanh thành công tại lễ trao giải Kim Chung, Liên Bỉnh Phát đã nhận lời phỏng vấn với chúng tôi. Đây là cơ hội để khán giả hiểu sâu hơn về những áp lực, sự đánh đổi và cả niềm hạnh phúc của nam diễn viên trên con đường chinh phục đỉnh cao nghệ thuật.
Mình là khách, mình đá chéo sân, đá qua sân chủ nhà và may mắn được vinh danh
Liên Bỉnh Phát đang là cái tên rất viral trên mạng xã hội dạo gần đây sau khi giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Lễ trao giải Kim Chung. Anh có thể chia sẻ về cảm xúc của giây phút được xướng tên cho giải thưởng danh giá này?
Thật sự, ngay khoảnh khắc đó, tôi có rất nhiều cảm xúc đan xen lẫn nhau, từ vui sướng, bất ngờ, đến cả chút hoang mang và lo lắng. Vài giây đầu, tôi phải định thần lại để chắc chắn rằng: "À, mình là người thắng giải rồi". Mặc dù vậy, cảm giác tự hào là điều lớn nhất ngay lúc đó.
Điều này càng ý nghĩa hơn khi tôi là khách, là người "đá chéo sân", đá qua sân của chủ nhà và may mắn được vinh danh. 4 ứng viên khác cũng rất mạnh, là những người đi trước, đã đóng rất nhiều phim và đóng góp lớp cho nền điện ảnh Đài Loan (Trung Quốc). Ban đầu, tôi có chút cảm giác hơi ngại khi ngồi cạnh họ, nhưng sau khi định thần lại, cảm xúc tự hào là điều hiển hiện rõ nhất khi bước lên sân khấu.
Khi nằm trong danh sách đề cử, anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ giành được giải thưởng này chưa?
Thật ra, ngay từ khi quay xong và trong nhiều lần tôi quay lại Đài Loan làm hậu kỳ, phía nhà sản xuất và nhà phát hành đã chia sẻ rằng, năm nay có thể tôi sẽ nhận được đề cử. Họ nói rằng giới chuyên môn ở thị trường Đài Loan rất thích gương mặt của tôi vì mang đến một màu sắc rất mới lạ.
Nghe vậy tôi đã rất vui, nhưng tôi nghĩ nếu có được đề cử thì cùng lắm là ở hạng mục Gương mặt mới thôi. Với tôi, được đề cử thôi đã là một điều hạnh phúc không tưởng rồi. Thế nhưng, khi nhận được thông báo rằng mình được đề cử thẳng ở hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, thật sự lúc đó tôi chỉ biết thốt lên: “Trời ơi, ghê vậy!”. Tôi không hề nghĩ đến điều đó.
Tôi hiểu rõ nền công nghiệp điện ảnh Đài Loan đã có lịch sử lâu đời. Đôi khi có những người đã phấn đấu nhiều năm mà vẫn chưa nằm trong danh sách đề cử Nam chính, nên việc được đề cử thôi đã là một điều không tưởng rồi, huống hồ là việc nhận giải thưởng.

Trải nghiệm làm việc với ekip điện ảnh Đài Loan (Trung Quốc) có sự khác biệt nào so với khi làm việc với các ekip trong nước không?
Về bản chất, tôi thấy quy trình làm việc trong ngành công nghiệp điện ảnh của Việt Nam và Đài Loan là tương đồng. Sự khác biệt chủ yếu nằm ở mức độ đầu tư của nhà sản xuất vào dự án.
Với dự án này, tôi cảm nhận rõ họ rất tỉ mỉ và chi tiết trong từng khâu. Tôi rất thích điều này. Ví dụ, không nói về kịch bản hay chỉ đạo diễn xuất, chỉ riêng khâu phục trang đã thấy sự chuyên nghiệp. Mặc dù là phim truyền hình dài tập với nhiều tuyến nhân vật, nhưng khi vào phòng phục trang, mọi thứ rất ngăn nắp và được phân khu rõ ràng theo từng nhân vật.
Sự tỉ mỉ còn thể hiện qua những chi tiết nhỏ như đế lót giày. Họ không chỉ chuẩn bị đế lót giày mà còn có nhiều kích cỡ, độ dày khác nhau cho từng phân đoạn. Điều này nhằm mục đích canh chỉnh tỷ lệ hình thể nhân vật cho đồng đều trong khuôn hình, hỗ trợ tốt nhất cho công tác quay phim. Khi tôi thấy họ tỉ mỉ đến từng miếng lót giày như vậy, tôi thực sự ấn tượng.
Một chi tiết đặc biệt trong đêm trao giải là anh mặc vest đen khi đi thảm đỏ nhưng lại mặc áo dài Việt Nam khi lên sân khấu nhận giải. Đây có phải là chủ đích của anh và ekip?
Khi nằm trong Top 5 đề cử, ekip của tôi đã nghiên cứu kỹ các lễ trao giải Kim Chung trước đó và nhận ra rằng Top 5 đề cử nam chính sẽ được chiếu trên màn hình lớn của hội trường. Ngay lập tức, chúng tôi quyết định mặc áo dài Việt Nam. Mỗi lần bước ra đấu trường quốc tế là một cơ hội quý giá để giới thiệu văn hóa Việt Nam và cho mọi người thấy: "Tôi là người Việt Nam”.
Lý do vì sao mà khi đi thảm đỏ mình mặc bộ trang phục khác còn đến lúc vào trong ngồi thì mình thay bằng bộ áo dài chính là để được chiếu lên màn hình khi công bố Top 5 đề cử. Tuy nhiên, sự chuẩn bị này đã được đền đáp xứng đáng. Áo dài không chỉ được chiếu trên màn hình lớn mà còn xuất hiện hẳn trên sân khấu khi tôi nhận giải. Điều đó vượt xa mọi kỳ vọng của chúng tôi.

Mạng xã hội đang lan truyền nhiều danh xưng ca ngợi anh như “Lương Triều Vỹ của Việt Nam” hay “Quái vật diễn xuất của Việt Nam”. Anh cảm thấy thế nào về những tên gọi này?
Trước tiên, tôi rất biết ơn và muốn gửi lời cảm ơn tới những khán giả đã dành tặng tôi những danh xưng và lời khen ngợi đó. Là một diễn viên, tôi chắc chắn cảm thấy rất vui. Tuy nhiên, bên cạnh niềm vui và lòng biết ơn, tôi phải luôn tỉnh táo và ý thức được việc mình cần phải cố gắng. Điều tôi tập trung là làm sao để bản thân luôn trở nên giỏi hơn, không ngừng rèn luyện và trau dồi nghề nghiệp.
Tôi muốn những khán giả yêu thương và dành tặng tôi những danh xưng đó sẽ không bị thất vọng. Dù có hay không có những tên gọi đó, tôi vẫn sẽ tiếp tục làm nghề, luôn học tập để trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình trong lĩnh vực diễn xuất này.
Giải thưởng lớn vừa qua là một bước đà tốt, khán giả cũng rất kỳ vọng vào việc anh sẽ tham gia các dự án quốc tế. Anh có suy nghĩ về việc hoạt động nhiều hơn ở thị trường nước ngoài và mang khả năng diễn xuất của mình ra quốc tế không?
Tôi nghĩ diễn viên sẽ có phần thụ động, vì việc nhận vai diễn phụ thuộc vào việc các nhà làm phim trong nước hay nước ngoài thấy mình phù hợp. Nhưng chắc chắn một điều là tôi luôn trong tâm thế sẵn sàng khi cơ hội tới.
Đặc biệt, nếu tham gia dự án quốc tế, tôi quan tâm hơn đến việc liệu dự án đó có thể hiện được nền văn hóa và bản sắc dân tộc của Việt Nam hay không. Tôi muốn kể những câu chuyện Việt Nam để thế giới thấy sự độc đáo trong văn hóa đất nước thông qua nhân vật của mình.

Song Lang là chương 1 của cuốn sách, thì Thị đế Kim Chung là khởi đầu của chương 2
Sau một khoảng thời gian vắng bóng, anh quay trở lại với 2 dự án ra mắt cùng một thời điểm. Đây có phải là một sự trở lại kép nhằm đánh dấu màn tái xuất của Liên Bỉnh Phát với điện ảnh hay không?
Sự trở lại kép có nghĩa là không phải là sự trở lại đơn (cười). Thật ra nếu mọi người muốn sử dụng từ đó cho sự ra mắt đồng thời 2 phim trong năm nay thì cũng được. Nhưng mà với tôi thì thật ra là nó trùng nhau về thời điểm phát hành thôi. Nhưng mà mỗi một hành trình, một câu chuyện, một bộ phim nó có khoảng thời gian riêng cả. Có nghĩa là thời gian ghi hình của 2 bộ phim này là khác nhau. Nhưng mà nó lại vô tình rơi vào cùng thời điểm phát hành và lại cùng trong 1 tháng luôn.
Nhưng mà thật ra với tôi quan điểm là như thế này. Khi mà mình xuất hiện trở lại với phim ảnh thì cái mà mình quan tâm nhiều hơn đó chính là cái sự trở lại của mình nó phải có cái sự lưu dấu trong khán giả. Cho nên tôi rất là hy vọng là cả 2 vai diễn lần này sẽ thật sự ấn tượng với khán giả.
Hai nhân vật này có sự tương phản rất lớn. Một bên là một công chức, tham gia lừa đảo, còn một bên là chàng dịch giả sống ở những năm 1980. Vậy thì trải nghiệm diễn xuất và cảm xúc của anh khi đảm nhận hai vai diễn này như thế nào?
Chỉ cần nhìn teaser hay là trailer thì mọi người có thể dễ dàng nhận ra được 2 cái màu rất là khác nhau của 2 nhân vật này. Thức trong Bẫy Tiền sống ở thời đại bây giờ và đang làm việc ở trong lĩnh vực tài chính. Nhân vật luôn trong một tâm thế căng thẳng, chạy đua với thời gian khi phải hoàn thành nhiệm vụ. Còn nhân vật Khang trong Quán Kỳ Nam thì lại là người dịch giả trẻ cho nên là anh ấy có sự trong sáng trong tâm hồn và đặc biệt là cái mạch phim cũng khá nhẹ nhàng. Có thể nói đây như là hai màu đối lập. Hai nhân vật gần như là hai cái cực khác nhau luôn.
Và làm 1 người diễn viên thì thú thật là tôi rất là thích. Tôi rất thích được trải nghiệm những cái cung bậc khác nhau của cảm xúc. Nó cũng như là 1 cái cách để mình có thể được luyện tập và mình được chạm tới những cái cực khác nhau trong cảm xúc của mình.

Giữa một bên là không khí giật gân của Bẫy Tiền với một bên nhiều chất thơ hơn, lặng lẽ hơn của Quán Kỳ Nam thì anh thấy bộ phim sẽ hợp cái vibe của mình hơn?
Tôi nghĩ con người bình thường của mình sẽ là tổng hòa của nhiều trạng thái cảm xúc khác nhau, thậm chí tính cách của mình cũng vậy. Mình sẽ có những cái mặt rất là sôi nổi khi mình đi ra ngoài giao tiếp với xã hội, đi gặp gỡ bạn bè. Đôi khi thì mình cũng sẽ có những cái khoảng lặng dành cho bản thân của mình. Cho nên tôi thấy mình như sự dung hòa giữa 2 màu sắc khác biệt này.
Bộ phim Quán Kỳ Nam được quay bằng phim nhựa 35mm. Đây là một trong những kỹ thuật cũng khá là hiếm hoi ở Việt Nam. Việc quay bằng kỹ thuật này tác động đến khả năng diễn xuất của anh như thế nào so với việc quay bằng máy kỹ thuật số thông thường?
Nhiều chứ. Thứ nhất, nó là trải nghiệm đầu tiên của Phát và mang áp lực khá là lớn. Bởi vì nếu mà quay bằng mấy kỹ thuật số đi thì mình sẽ có cơ hội làm lại nhiều lần. Còn quay bằng phim nhựa, cho dù là không có giới hạn về thời gian đi chăng nữa nhưng mà bạn vẫn không được làm đi làm lại quá nhiều lần bởi vì mỗi lần làm sai thì mỗi lần đánh đổi bằng tiền bạc, bằng chi phí sản xuất.
Cho nên thú thật là mình không bao giờ muốn mình là cái người gây ra lỗi, vì mình mà phải quay lại, chắc chắn mình không muốn cái điều đó. Cho nên chính vì thế nó làm cho mình rất là áp lực. Cả trước khi quay và ngay khi bấm máy.
Trước khi quay, những cái buổi tập luyện cũng đã phải rất là kỹ lưỡng, tập luyện rất là nhiều để mà đảm bảo khi mà vô set quay rồi là mình hoàn toàn là mình không cần phải vướng bận hay lo nghĩ điều gì nữa, mình tập trung hoàn toàn cho diễn xuất thôi. Mặc dù đã chuẩn bị rất kỹ nhưng mà cái ngày đầu tiên lên set quay, Phát còn nhớ là ngày đầu tiên mà lên bấm, trời ơi, lúc đó là áp lực vô cùng. Kiểu mình chưa quen đó. Mình sợ là mình làm xong rồi, lỡ mà có 1 cái chỗ nào đó mà nó không được, nó không diễn ra đúng như cái ý mình đang muốn thì nó bị sai. Mà bị sai là chắc phải bỏ 1 đoạn phim đó và phải tốn rất là nhiều phim. Và thực tế nó đã xảy ra.
Thực tế đã xảy ra rồi là phát sinh rất là nhiều cuộn phim. Tất nhiên thì nó không chỉ là về cái lỗi về diễn xuất, mà nó còn là cái sự phối hợp của máy, rồi mọi thứ xung quanh. Nhưng mà phải nói một điều là chính vì cái áp lực đó nó làm cho mình tập trung cao độ, cho mỗi 1 cái phân cảnh, từng cái câu thoại.

Vậy nếu đặt hai vai diễn này lên bàn cân thì anh nghĩ vai diễn nào có cái sức ám ảnh đối với anh nhiều hơn, khó thoát vai hơn sau khi bộ phim kết thúc?
Khi mình đã quyết định đồng hành với một nhân vật, một dự án nào đó thì chắc chắn là mình phải thích nó cái đã. Và mình chắc chắn là khi mình đã thích thì mình phải làm nó với nhiều hơn cả những cái gạch đầu dòng trong hợp đồng. Mình đóng phim không phải để cho có sản phẩm mà mình coi nó là một cột mốc quan trọng trong hành trình làm nghề của mình.
Cho nên cả Bẫy Tiền và Quán Kỳ Nam thì mình đều làm việc với 100% công suất. Tất nhiên thì 2 cái màu nó sẽ khác nhau. Nếu Quán Kỳ Nam là cái cảm giác nó nhẹ nhẹ, thiên về cảm xúc nhiều hơn, thì thường là những cái kiểu nhân vật như vậy nó sẽ làm cho mình lưu luyến nhiều hơn, mình vấn vương nhiều hơn sau khi kết thúc.
Nhưng phim Bẫy Tiền thì mình cũng mới vừa đóng máy vào hồi năm ngoái. Phải nói Bẫy Tiền là một bộ phim hiện đại, nhịp phim khá là nhanh. Người ta thoáng nghĩ, có lẽ là chắc là phim này chỉ chú trọng vào hành động nhiều, nhưng không, phim này mình thấy về kịch bản, nó khắc họa rất tốt cảm xúc của nhân vật. Với mình thì vai Thức trong Bẫy Tiền cũng là trải nghiệm mới mẻ, lần đầu tiên mình tham gia bộ phim như vậy. Cho nên nếu mà nói về sự ám ảnh thì tôi nghĩ nó không thua gì vì nhân vật Khang đâu. Chỉ là nó khác nhau về trạng thái thôi.
Từ Song Lang cho đến năm 2025 với giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất ở Kim Chung, rồi 2 bộ phim điện ảnh mới cùng ra mắt, anh có thấy đây là một cú chuyển mình giống như chương 2 cho quá trình diễn xuất của mình không?
Nếu lấy cột mốc Song Lang là chương 1 - sự nhập môn và công nhận ban đầu, thì việc nhận giải thưởng tại một Liên hoan phim danh giá như Kim Chung có thể gọi là chương 2. Nhưng mà trong một quyển sách dù có bao nhiêu chương đi chăng nữa thì nó vẫn chứa đựng thông điệp mà tác giả họ muốn truyền tải đến cho người đọc. Cho nên mọi người có thể muốn chia tôi ra bao nhiêu chương cũng được, quan trọng là khi các bạn đọc “quyển sách Liên Bỉnh Phát”, các bạn sẽ cảm thấy nó luôn có những cái điều thú vị mới mẻ mỗi khi bạn lật qua các trang tiếp theo. Đó là cái mà mình đau đáu nhiều hơn.

Quyết định đúng đắn của tôi là làm nhiều nghề, từ phục vụ, nhân viên sale cho đến giao hàng
Giây phút anh công khai bạn gái trước công chúng rất được quan tâm trên mạng xã hội. Vì trước giờ anh sống khá kín tiếng về chuyện tình cảm, việc này khiến khán giả bất ngờ và tìm kiếm thông tin về bạn gái anh rất nhiều. Cuộc sống của hai người có bị tác động nhiều sau sự kiện này không?
Tôi nghĩ nghệ sĩ cũng như mọi người đều có đời tư riêng. Từ trước đến nay, tôi và Ngọc không hề giấu diếm, nhưng cả hai thống nhất quan điểm là không dùng chuyện tình cảm làm content cho sự nghiệp. Cả hai đều có con đường riêng trong nghệ thuật. Tôi quan tâm diễn xuất, Ngọc quan tâm ca hát, và chúng tôi không chủ đích khoe chuyện riêng tư để mọi người chú ý.
Về cử chỉ, cảm xúc dành cho nhau thì vẫn vậy. Việc tôi ôm Ngọc trong video là chuyện rất bình thường suốt mấy năm qua. Chỉ là khoảnh khắc đó, mọi người chú ý nên sự việc được lan truyền. Tôi nghĩ vấn đề không phải là chúng tôi có công khai hay không, mà là ở góc nhìn của người đối diện, khi họ quyết định quan tâm đến chuyện này. Lúc đó, tôi khá xúc động sau khi nhận giải và Ngọc cũng muốn chia sẻ niềm vui đó nên hành động diễn ra rất tự nhiên.
Về việc cuộc sống có xáo trộn không, tôi thấy không bị tác động quá nhiều. Chúng tôi vẫn duy trì cuộc sống như trước. Vì nếu sự quan tâm của khán giả tác động quá lớn, có lẽ chúng tôi đã không gắn bó được hơn 5 năm.
Nhiều khán giả dành lời khen cho chuyện tình 5 năm kín đáo và nhẹ nhàng của anh và bạn gái. Vậy lần công khai này có phải là cột mốc đánh dấu bước tiến xa hơn trong mối quan hệ của hai người không?
Cả 2 chúng tôi đều coi trọng cảm xúc. Hiện tại, chúng tôi đang cảm thấy hạnh phúc với những gì đang diễn ra mỗi ngày.
Chúng tôi thấy chưa cần thiết phải đưa ra những quyết định nào đó có thể dẫn tới sự thay đổi cảm xúc. Nếu đến một lúc nào đó, có sự thay đổi trong suy nghĩ, điều đó sẽ tất yếu diễn ra. Nhưng ít nhất ở thời điểm này, mọi thứ đang ổn định. Trạng thái này, cảm xúc này khiến cả hai hạnh phúc, nên chúng tôi sẽ duy trì điều đó.

Ngoài phim ảnh, Liên Bỉnh Phát còn được biết đến bởi danh xưng nổi tiếng là “Mỹ nam Việt duy nhất lọt Top 100 gương mặt đẹp nhất châu Á”. Anh cảm thấy thế nào về danh xưng này?
Một lần nữa, khi nghe những lời tích cực, những lời khen ngợi, tôi cảm thấy vui trước tiên. Nhưng không vì niềm vui đó mà có những thái độ không đúng đắn. Tôi nghĩ mình cứ vui, rồi tiếp tục hoàn thiện bản thân mỗi ngày, cả về ngoại hình lẫn nội tâm.
Ai cũng muốn mình trở nên tốt hơn, đẹp hơn trong mắt mọi người. Tiêu chí về vẻ đẹp thì còn tùy thuộc vào người đối diện và ngữ cảnh. Tôi cảm thấy vui và biết ơn dù là lời khen hay lời chê, vì tất cả những nhận xét đó đều là thứ mình cần thẩm thấu và đánh giá qua một "màng lọc" trước khi tiếp thu.
Có một nhận xét về anh, đó là: "Phát có mọi thứ rồi - tài năng, gương mặt điển trai, sự nghiệp ổn định. Chỉ thiếu duy nhất một điều, đó là chiều cao". Anh nghĩ sao về ý kiến này?
Quan điểm về chiều cao hoàn toàn phụ thuộc vào cảm nhận và tiêu chuẩn của mỗi người. Nếu mình đứng cạnh người cao hơn, mình sẽ được xem là "thấp". Nhưng nếu mình đứng cạnh người thấp hơn, thì chiều cao của mình lại hoàn toàn "ổn" hoặc thậm chí là "cao". Nó chỉ là một thước đo tương đối mà thôi.
Cá nhân tôi thì không quá bận tâm hay bị ảnh hưởng bởi những nhận xét như vậy. Bởi vì, điều tôi luôn tự hỏi là: "Đặc điểm ngoại hình này có gây trở ngại cho công việc hay không?". Tôi đã có được công việc mình yêu thích, tôi đang hạnh phúc với con đường sự nghiệp hiện tại. Và đó mới là điều quan trọng nhất.
Chiều cao, cân nặng, kiểu tóc, hay độ mịn của da... tất cả đều là những đặc điểm cấu thành nên con người tôi. Miễn là tôi vẫn đang hạnh phúc và làm tốt những gì mình đang làm, thì đó đã là sự đủ đầy.

Gần đây, hình ảnh của anh phủ sóng khắp mạng xã hội khi tham gia nhiều chương trình như Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai, nhận giải thưởng lớn, các dự án điện ảnh, và Running Man. Anh có bao giờ cảm thấy mình xuất hiện quá nhiều khiến khán giả bị "quá tải" không?
Tôi nghĩ là không. Nếu so sánh thì có nhiều nghệ sĩ khác có sản phẩm nhiều hơn tôi rất nhiều. Nhưng không cần so sánh, cứ nhìn vào hành trình của mình. Việc tôi xuất hiện ở phim ảnh hay show thực tế là tôi muốn mang lại những màu sắc khác nhau cho khán giả. Tôi tin rằng mỗi lĩnh vực đều có những phân khúc khán giả yêu thích riêng.
Ví dụ, có người thích xem tôi đóng phim, có người lại thích xem tôi trong show giải trí với năng lượng trẻ trung, thoải mái. Nếu xuất hiện trong phim làm những người thích xem phim thỏa mãn, hoặc xuất hiện trong show giải trí mang lại niềm vui, thì đó đều là sự cống hiến của tôi dành cho từng nhóm khán giả.
Với tôi, không phải là "quá nhiều", quan trọng là bạn thích xem Phát ở show nào thôi. Tôi trân trọng và cảm ơn khán giả, vì khi họ còn thích tôi hiện hữu trên show, trên phim, thì tôi mới còn có thể tồn tại trong công việc này.
Tất nhiên những người nào thích Phát ở cả 2 lĩnh vực thì đó lại là một cái điều quá tuyệt vời.
Tham gia khá nhiều show giải trí nhưng có một từ đeo bám anh đó là "nhạt". Anh có cảm thấy buồn hay thất vọng không khi nhận những nhận xét tiêu cực về mình trong một show vốn mang tính chất vui vẻ?
Tôi nghĩ đây là những đánh giá và góp ý của khán giả khi xem show. Dù là khen hay chê, tất cả đều là những nhận xét có thể tác động đến mình. Tuy nhiên, tôi luôn là người lựa chọn tác động theo hướng tích cực. Tôi sẽ dùng những bình luận đó để soi chiếu lại bản thân và xem liệu mình có cần thay đổi để trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình hay không.
Đó là điều quan trọng hơn cả. Dù bạn khen hay chê thì đó đều là những ý kiến cần thiết và quý giá đối với tôi, vì bạn đã quan sát và theo dõi hành trình của tôi. Là người hiểu rõ bản thân mình nhất, tôi sẽ tiếp tục tiếp thu. Tôi xin cảm ơn tất cả những lời góp ý của mọi người và chắc chắn sẽ là phiên bản tốt hơn của mình mỗi ngày.

Gần đây, khán giả chứng kiến hình ảnh anh phải ngồi xe lăn và thực hiện ca mổ dây chằng sau khi tham gia Running Man. Tình trạng của anh hiện tại ra sao?
Tôi là người luôn hết mình và nhiệt huyết với công việc, nhất là với các show vận động. Chính vì vậy, rủi ro chấn thương là khó tránh khỏi. Tôi bị đứt dây chằng chéo trong một lần quay hình Running Man. May mắn là tôi vốn rèn luyện thể thao thường xuyên, nên quá trình hồi phục khá nhanh, được bác sĩ đánh giá là vượt trội.
Thời điểm đó, tôi vẫn tiếp tục ghi hình và đeo đai bảo vệ gối để không ảnh hưởng tiến độ của show. Điều đáng nói là, chỉ hơn một tháng sau ca mổ, tôi đã quay lại trường quay, dù bị bác sĩ cảnh báo về sự liều lĩnh này. Tôi tự nhủ phải kiểm soát cường độ, nhưng khi lao vào game, sự nhiệt huyết lại lấn át mọi giới hạn. May mắn là không có rủi ro nào xảy ra.
Từ một sinh viên ngành du lịch, trải qua vô vàn công việc làm thêm như phục vụ, MC hội chợ... để rồi giờ đây trở thành gương mặt quen thuộc trên các show giải trí, thậm chí là Thị đế với một giải thưởng lớn, hành trình rẽ ngang này đã mang đến cho anh những gì? Anh mất gì và được gì trong quãng đường đã qua?
Thực tế, tôi không hề mất gì cả, chỉ có mất đi... vài sợi tóc vì tuổi tác lớn dần thôi (cười). Tôi đã quyết định tận dụng 4 năm đại học để đi ra ngoài làm thêm, học hỏi nhiều hơn. Lúc đó, tôi là một cậu sinh viên mới lên thành phố, mọi thứ đều rất mới mẻ, nên tôi cực kỳ xông xáo, muốn được làm đủ thứ việc. Mục đích ưu tiên lúc bấy giờ không phải là kiếm tiền, vì thu nhập sinh viên làm thêm thời điểm đó không đủ trang trải. Cái tôi có được nhiều nhất chính là sự trải nghiệm.
Tôi từng làm phục vụ ở một quán cà phê trên phố Bùi Viện. Sau khi tham gia câu lạc bộ tiếng Anh, tôi muốn có môi trường tiếng Anh "thực chiến". Tôi trải qua nhiều công việc, nhưng hầu như không làm lâu ở đâu. Bởi lẽ, mục đích của tôi là trải nghiệm, khi cảm thấy một công việc đã hết mới lạ, thú vị, tôi sẽ chuyển sang thử thách mới.
Tôi làm đủ thứ từ nhân viên sale, thậm chí là người giao hàng. Tôi còn nhớ, lúc đó tôi chạy chiếc Exciter đi giao hàng, tính ra tiền xăng còn bị lỗ ngược so với tiền công nhận được, chưa kể còn mất giấc ngủ vì bị gọi giao hàng gấp.
Quyết định đúng đắn của tôi là làm nhiều nghề, từ phục vụ, nhân viên sale cho đến giao hàng. Tôi chia bên trong mình ra làm những cái kho khác nhau, mỗi cái kho là một kinh nghiệm sống từng tích luỹ được. Công việc diễn xuất thú vị ở chỗ mỗi một nhân vật sẽ cho tôi cơ hội để mà mở những cái kho đó ra. Ví dụ trong phim Bẫy Tiền, nhân vật của tôi cần phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian nhất định. Nó vô tình giống với trải nghiệm tôi từng có khi vừa chạy xe máy từ Gò Vấp sang Quận 7 đi học, vừa ăn sáng để kịp giờ.
Nếu được quay trở lại, tôi vẫn sẽ chọn con đường này, cho phép bản thân trải nghiệm thật nhiều công việc khác nhau.














