Showbiz

Khánh Ly nói về căn nhà ở Hàng Bông: "Không còn là của tôi nữa"

Tóm tắt:
  • Khánh Ly chia sẻ về việc tuổi tác ngày càng tăng và cảm giác gần gũi với cái chết.
  • Nữ danh ca nhớ lại những ký ức tuổi thơ ở Hà Nội và yêu thích các bài hát cũ.
  • Mặc dù thời gian ít ỏi, trái tim bà vẫn tràn đầy nhiệt huyết khi biểu diễn.
  • Khánh Ly hồi tưởng về lần đầu gặp mặt nhạc sĩ và những kỷ niệm gắn bó với âm nhạc.
  • Bà cảm thấy mỗi lần hát như sống lại những khoảnh khắc trong quá khứ.

Mới đây, kênh HaiTV đã chia sẻ một clip ghi lại buổi biểu diễn của danh ca Khánh Ly tại TP.HCM.

Khánh Ly nói về căn nhà ở Hàng Bông: "Không còn là của tôi nữa"- Ảnh 1.

Khánh Ly

Tại đây, nữ danh ca tâm sự về những bài nhạc xưa bất hủ của Văn Cao, Phạm Duy, Đoàn Chuẩn Từ Linh, Từ Công Phụng… Bà nói: "Gần 80 năm đã đi qua, tôi vẫn yêu những bài hát này và yêu cả những người nhạc sĩ đã cống hiến cho đời những tình khúc thật đẹp đẽ và ấm áp.

Có nhiều bài hát bây giờ tôi hát lại, tôi có cảm tưởng như được trở lại thuở tôi 3 tuổi, 7 tuổi, 12 tuổi và 16 tuổi. Cứ mỗi một thời như thế qua đi lại có biết bao kỷ niệm trong tôi về những tháng ngày ở Hà Nội.

Nó gợi lại cho tôi hình ảnh xưa cũ, khi tôi đứng trước cửa căn nhà xưa ở số 106 đường Hàng Bông, Hà Nội.

Khi về lại Hà Nội, đi trên phố Hàng Bông, tôi chợt muốn bước qua đường, gõ cửa căn nhà đó và ước người mở cửa là bố tôi, mẹ tôi, bà nội tôi. Nhưng cuối cùng không có ai cả.

Khánh Ly nói về căn nhà ở Hàng Bông: "Không còn là của tôi nữa"- Ảnh 2.

Và ngay cả căn nhà đó cũng không phải là của tôi nữa. Con đường cũng không giống những gì trong tuổi thơ tôi. Có lẽ, tôi chỉ còn tìm thấy trong trái tim, tâm tưởng tôi những hình ảnh đã phai mờ.

Vậy mà khi hát lại những tình khúc cũ, tôi vẫn cảm thấy có lẽ mình lên sống thêm một lần nữa để có thêm thời gian hát những tình khúc này.

Tuổi đời tôi mỗi ngày một già đi. Mỗi bước chân của tôi mỗi ngày chỉ là đi gần đến huyệt mộ thôi.

Thời gian không còn bao nhiêu nữa để chúng ta sống và thời gian cũng không còn bao nhiêu nữa để dành cho một tiếng hát đã già, đã úa.

Tuy nhiên, trái tim tôi chưa già. Tôi vẫn đang quá hồi hộp, quá sợ khi đứng trên sân khấu, như lần đầu. Lần nào cũng vậy, cũng như lần đầu tiên tôi hát với ông Trịnh Công Sơn, đứng không nổi phải bỏ giày ra. Đó là lí do vì sao tôi đi chân đất.

Tôi còn nhớ, năm 1966, có một nhạc sĩ đi từ miền Bắc vào Sài Gòn, tìm đến nhà tôi, gặp mẹ tôi và bảo: "Tôi là Nguyễn Thiện Tơ, tôi muốn gặp Khánh Ly vì cô ấy hát bài của tôi và tôi rất thích".

Thật tiếc, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa có dịp được gặp người nhạc sĩ đó, người đã cho tôi hát nhạc của ông năm mới 14 tuổi. Đó là bài Qua bến năm xưa".

Các tin khác