Từ khoảnh khắc Phan Cuồng cất tiếng kể chuyện, khán giả đã nhận ra đây không phải một nhân vật phụ tô màu cho mạch phim. Huỳnh Thanh Trực là nhịp đệm, là dòng chảy cảm xúc len lỏi giữa sự căng thẳng, là tiếng cười khiến người xem tạm quên bóng tối đang bủa vây. Cũng chính sự duyên dáng ấy khiến Phan Cuồng nổi bật giữa hai nhân vật trung tâm Thân Đức và Lỗ Đạt, tạo nên ba mảng màu bổ trợ nhau hoàn hảo.
Nhưng để làm nên vẻ tinh quái ấy, Trực đã phải trả giá bằng sự nghiêm khắc với chính mình. Bản điện ảnh của Phan Cuồng khác xa nguyên tác Lý triều dị truyện: một nhân vật ghép từ hai vai, trở thành "du hồn giả", kẻ mang trong mình bí mật lẫn nỗi đau lặng thầm. Bên ngoài, Phan Cuồng hoạt bát, lém lỉnh, nhanh trí. Bên trong, anh lại là miền hoang vu của những vết cắt chưa lành. Trực thú nhận: "Đây là vai khó nhất tôi từng chạm đến. Cái khó nằm ở sự đối lập, một con người lúc nào cũng cười, nhưng trái tim thì đầy sương mù".

Huỳnh Thanh Trực cùng bạn diễn Anh Tú và Lương Thế Thành, ba gam màu đối lập tạo nên nhịp thở độc đáo cho Hoàng tử quỷ
ẢNH: NVCC
Để được chọn vào vai này, Trực không dựa vào mối quan hệ hay sự quen biết từ những lần hợp tác trước. Anh tự mình đăng ký casting ba vòng, đi lại giữa các buổi thử vai như một tân binh chưa từng có may mắn nào. Với anh, đó là cách chứng minh một điều: người làm nghề phải được chọn bằng thực lực, không phải sự thương mến. Khi cầm được vai diễn trong tay, anh coi đó như một món nợ phải trả bằng toàn bộ sức mình.
Diễn viên thực lực, không ngừng nỗ lực để làm điều tử tế cho nghệ thuật
Suốt quá trình ghi hình, Trực kể rằng anh "hầu như không còn cuộc sống riêng". Những buổi tập thoại, những giờ phân tích tâm lý nhân vật, những cuộc trao đổi giữa đêm với đạo diễn Trần Hữu Tấn… tất cả cuốn anh vào vòng xoáy công việc. Ở đó, ranh giới giữa "Trực ngoài đời" và "Phan Cuồng trên phim" nhiều lúc trở nên mờ nhạt. "Tôi phải gác lại mọi thứ, bạn bè, gia đình, cả những buổi cà phê quen thuộc. Để đầu óc trống đủ chỗ cho Phan Cuồng trú ngụ", anh nói. Chỉ đến khi phim ra mắt và nhận được sự đón nhận nồng nhiệt, anh mới thấy công sức mình được giải tỏa.
Trong khi nhiều nghệ sĩ chọn thử nghiệm liên tục để chạy theo trào lưu, Trực lại tự dựng cho mình những "giới hạn nghệ thuật". Anh không muốn đổi mới chỉ để gây chú ý, cũng không chấp nhận những vai diễn cổ súy cho điều lệch chuẩn, bạo lực vô lý hay sự tôn vinh cái ác rỗng tuếch. "Nhân vật có thể tàn nhẫn, có thể tà ác, nhưng phải có lý do, phải có chiều sâu để người xem suy ngẫm", anh khẳng định. Đó không chỉ là nguyên tắc nghề nghiệp, mà còn là thước đo để anh giữ vững bản sắc, thứ mà anh tin rằng nghệ sĩ dễ đánh mất nhất khi đứng lâu dưới ánh đèn.

Huỳnh Thanh Trực trong tạo hình Phan Cuồng, ánh mắt nửa vui nửa buồn của một linh hồn mang nhiều bí mật
ẢNH: NVCC
Nhập vai quá sâu đôi khi khiến Trực kiệt quệ cảm xúc. Ngay cả khi phim đóng máy, nhân vật vẫn đeo bám anh, dai dẳng như cái bóng. Anh phải tìm cách "rũ bỏ": những chuyến đi chơi xa, vài bản giao hưởng nhẹ nhàng, những bộ phim hoạt hình ngây thơ… tất cả đều trở thành lối thoát để anh tách mình khỏi con người mà anh từng sống cùng trong suốt thời gian quay. Với Trực, sự kiệt quệ đó là cái giá đẹp đẽ của nghề, bởi chỉ khi thật sự "sống", người diễn viên mới chạm đến trái tim công chúng.
Nhìn lại hành trình của mình, Trực xem diễn xuất vừa là đam mê, vừa là công việc mang lại sự ổn định. Anh tin rằng nghệ sĩ chỉ có thể thăng hoa khi cuộc sống đủ vững vàng, khi nỗi lo cơm áo không còn níu chân. Vì vậy, anh luôn hướng đến sự cân bằng, giữa sáng tạo và thực tế, giữa nghệ thuật và đời sống.
Trực không sợ thất bại, cũng không nản trước sự im lặng của khán giả. Anh tin mỗi tác phẩm có đời sống của riêng nó, và người nghệ sĩ phải học cách chấp nhận, rút kinh nghiệm và tiếp tục bước đi. Sự công nhận, dù từ công chúng hay giới chuyên môn, đều là món quà đáng quý, nhưng không bao giờ là mục tiêu cuối cùng. Điều quan trọng hơn là giữ được niềm tin vào con đường mình chọn và cảm giác háo hức mỗi lần nhận một vai mới.
Từ Á quân Gương mặt điện ảnh 2017 đến những vai diễn ghi dấu trong Chuyện Ma Gần Nhà, Rừng Thế Mạng, Kẻ Ăn Hồn…, Huỳnh Thanh Trực đã chứng minh mình không phải gương mặt may mắn, mà là người nghệ sĩ đi lên bằng bản lĩnh. Và với Phan Cuồng trong Hoàng tử quỷ, anh một lần nữa chọn cách khó nhất: đánh đổi, dấn thân, và sống trọn vẹn cùng nhân vật.
Trong 10 năm tới, anh mong khán giả nhớ đến mình bằng một danh xưng giản dị mà bền bỉ: diễn viên thực lực, không ngừng nỗ lực để làm điều tử tế cho nghệ thuật.














