Showbiz

Đạt NSƯT, vì sao Võ Minh Lâm vẫn tiếc nuối?

Thực hiện giấc mơ dang dở của ba mẹ

* Chào NSƯT Võ Minh Lâm, gần 20 năm kể từ khi anh giành ngôi vị quán quân Ngôi sao vọng cổ truyền hình, khi nhìn lại chặng đường đã qua, anh cảm thấy như thế nào?

- NSƯT Võ Minh Lâm: Phải nói đó như một giấc mơ. Ngôi sao vọng cổ truyền hình 2006 là cột mốc gắn liền với tên tuổi tôi suốt gần 20 năm qua. Từ một cậu bé 17 tuổi, đến nay tôi đã là kép chánh của những sân khấu chuyên nghiệp, góp mặt trong nhiều vở cải lương hay, để lại dấu ấn và nhận được sự yêu thương của quý khán giả. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội hóa thân vào những vai diễn để đời từng được các nghệ sĩ gạo cội của sân khấu cải lương thể hiện, đó thật sự là niềm tự hào và vinh dự lớn lao của một người nghệ sĩ. Với tôi, mỗi vai diễn hay chính là mỗi nét chấm phá để hoàn thiện "bức tranh nghệ thuật" mà ba mẹ tôi đã từng dang dở.

Đạt NSƯT vì sao Võ Minh Lâm vẫn tiếc nuối? - Ảnh 1.

Gần 20 năm làm nghề, NSƯT Võ Minh Lâm sở hữu nhiều huy chương vàng và được xem là một trong những gương mặt sáng giá của sân khấu cải lương

Ảnh: HỮU TÍN

* Việc nổi tiếng từ rất sớm, anh có xem đó là một may mắn trên hành trình làm nghệ thuật của mình?

- Thật ra khi tham gia Ngôi sao vọng cổ truyền hình 2006, tôi không hề nghĩ đến chuyện đoạt giải huống hồ là giải cao nhất. Khi ấy, tôi đơn giản xem đó là cơ hội được đặt chân đến TP.HCM để gặp gỡ những nghệ sĩ mà mình thần tượng. Từ nhỏ, tôi chỉ biết đến cải lương qua băng đĩa, trên màn ảnh nhỏ, nên việc được nhìn tận mắt các cô chú nghệ sĩ là một niềm hạnh phúc mà tôi chưa từng mơ đến. Và khi giấc mơ ấy thành hiện thực, tôi đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Còn nhớ khi cái tên Võ Minh Lâm được xướng lên ở ngôi vị quán quân, tôi mới nhận ra "sức nặng" từ ánh hào quang và chiếc cúp vàng kia lớn như thế nào. Ở tuổi 17, tôi vẫn còn quá non nớt từ vốn sống lẫn nghề nghiệp, nên hành trình phía trước chắc rằng sẽ là áp lực rất lớn với tôi. Khi đó, tôi nhận về đủ mọi luồng ý kiến, có những lời yêu thương, động viên, nhưng cũng không ít lời gièm pha khiến mình tổn thương.

Thật vậy, suốt 18 năm qua, tôi đã phải học cách vượt qua những định kiến và cả những tổn thương để vững vàng hơn với nghề, mong trở thành một người nghệ sĩ thực thụ sống và cống hiến hết lòng cho sân khấu, để khẳng định rằng chương trình không "đãi vàng tìm cát" như một số người từng nói. Có lẽ vì thấy được những chông gai, khó nhọc trên bước đường mà ba mẹ đã đi qua nên tôi càng có thêm nghị lực, thêm sức mạnh để đương đầu trước những sóng gió của đời nghệ sĩ. Vì mưu sinh và những khó khăn của cuộc sống, ba mẹ tôi không thể theo đuổi nghệ thuật đến cùng. Viết tiếp giấc mơ còn dang dở của ba mẹ có lẽ chính là "sứ mệnh" mà Tổ nghiệp đã trao truyền. Tôi tin rằng cho đến hôm nay, sau ngần ấy năm phấn đấu, ba mẹ tôi đã có thể mỉm cười hạnh phúc và tự hào khi thấy đứa con trai duy nhất của gia đình đã tỏa sáng theo cách rất riêng mà tôi đã chọn, đó chính là gắn bó miệt mài trên sàn gỗ.

* Hành trình làm nghề của ba mẹ cũng trải qua nhiều gian khó. Vậy điều gì khiến anh chọn theo đuổi và gắn bó với sân khấu cải lương, vì đam mê thật sự hay đơn giản chỉ là sự "tiếp nối" truyền thống gia đình?

- Ngay từ nhỏ tôi đã theo ba mẹ rong ruổi đi hát khắp nơi, từ thôn quê đến các thành phố lớn. Khi ấy, tôi còn quá bé để hiểu đi hát là như thế nào, chỉ biết nơi đó là một sân bãi thật lớn với rất nhiều khán giả, như một ngày hội lớn. Người thì trèo lên cây, leo lên mái nhà, có người còn "chui lỗ chó" để được nhìn thấy nghệ sĩ "sắm tuồng" trước giờ lên màn biểu diễn, không khí ấy náo nhiệt, rộn ràng lắm!

Đạt NSƯT vì sao Võ Minh Lâm vẫn tiếc nuối? - Ảnh 2.

Hiện tại, "thần đồng cải lương" Võ Minh Lâm đảm nhận nhiều vai kép chính tại các sân khấu cải lương như Trần Hữu Trang, Đại Việt, Chí Linh - Văn Hà...

Ảnh: FBNV

Tôi sung sướng khi được ba cẩn thận mắc cho một chiếc võng nhỏ dưới gầm sân khấu, rồi cứ thế, từng giai điệu, lời ca dần ru tôi vào giấc ngủ. Vui nhất là mỗi khi các cô chú đánh võ, sàn sân khấu lại rung lên, kéo theo cả bụi bặm rơi xuống, tôi phải kéo võng phủ kín người để trốn nhưng vẫn nghe văng vẳng tiếng ca vọng cổ, lời thoại của các nghệ sĩ trên đầu mình. Có lẽ chính từ những điều bình dị ấy, tình yêu cải lương đã len lỏi vào tim tôi một cách tự nhiên đến mức khi ấy, tôi còn chưa kịp nhận ra mình đã yêu sân khấu này từ bao giờ.

Đến năm 6 tuổi, tôi về sống với bà nội để đi học. Ước mơ của tôi lúc đó là trở thành một họa sĩ, vẽ nên những bức tranh đầy màu sắc, rồi ép lại tặng bạn bè, người thân như tặng "người hâm mộ". Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là một nghệ sĩ cải lương như ba mẹ nhưng có lẽ Tổ nghiệp đã chọn mình. Nhiều lần tôi tự hỏi: Vì sao Tổ lại chọn tôi? một người chưa thật đủ đam mê, chưa thật đủ tài năng thì sao lại được chọn? Và chính nhờ những câu hỏi luôn diễn ra trong đầu ấy đã giúp tôi nhận ra, có lẽ vì luôn tự biết mình còn nhiều thiếu sót nên luôn "biết người biết ta" chính là điều khiến "Tổ thương nên Tổ chọn".

* Đến thời điểm hiện tại, khi đã thật sự tỏa sáng trên con đường nghệ thuật, có điều gì trong hành trình làm nghề khiến anh cảm thấy tiếc nuối?

- Điều khiến tôi tiếc nuối nhất là khi sự nghiệp bắt đầu nở rộ thì ba đã đi xa nên không thể cùng tôi san sẻ được những niềm vui sau những gì mà tôi và ba cùng cố gắng. Đến giờ, mỗi khi nghĩ về điều đó, tôi vẫn thấy trống trải và day dứt vô cùng. Ba là người thầy đầu tiên của tôi, luôn cùng mẹ dõi theo, góp ý, bảo ban cho tôi sau mỗi đêm diễn từ cách ca, cách thoại, nét diễn đến cả những chi tiết nhỏ nhất. Ba không chỉ là người cha, mà còn là người bạn đồng hành thầm lặng trên mỗi chặng hành trình mà tôi đã đi qua. Mỗi lần bước lên sân khấu, nhìn thấy ba mẹ dưới hàng ghế khán giả là tôi vững tâm vô cùng. Niềm hạnh phúc ấy vô hình tiếp thêm động lực để tôi thăng hoa hơn với nghề. Còn bây giờ, mỗi khi nhớ lại… có lúc tôi lại tự hỏi: "Sau mỗi lần diễn ấy, còn đâu người thầy - người cha để chỉ dạy và góp ý cho tôi?".

* Anh vượt qua mất mát đó như thế nào?

- Tôi phải học cách chấp nhận. Ba là tượng đài sống mãi trong lòng tôi và tôi đã có một người ba tuyệt vời nhất! Tôi vẫn sẽ cố gắng hát diễn thật hay dù chỉ là một bài ca nhỏ hay một vai diễn phụ tôi vẫn hát bằng cả tấm lòng dành tặng cho người ba đáng kính của mình. Chính điều đó khiến tôi hiểu rằng, dù ba không còn ở bên, nhưng ông vẫn luôn dõi theo từng bước đi, từng nỗ lực của tôi. Đứng trên sân khấu, tôi vẫn hát, vẫn sống hết mình qua từng vai diễn với niềm tin rằng ở một nơi nào đó, ba đang mỉm cười hạnh phúc khi thấy tôi không ngừng cố gắng và thấy mẹ vẫn luôn bên cạnh động viên tôi và đồng hành trên hành trình phía trước.

Chuyện tình cảm Võ Minh Lâm xin cất giữ riêng mình

Đạt NSƯT vì sao Võ Minh Lâm vẫn tiếc nuối? - Ảnh 3.

Võ Minh Lâm ai cũng cần có một điểm để nương tựa nhưng cho anh được giữ kín cho riêng mình

Ảnh: HỮU TÍN

* Bên cạnh công việc nghệ thuật, cuộc sống hiện tại của anh như thế nào?

- Cuộc sống hiện tại của tôi khá giản dị. Ngoài thời gian dành cho sân khấu những khi tập luyện, thu âm, ghi hình cho các vai diễn thì khi rảnh rỗi tôi thường ăn uống, xem phim, nghe nhạc hay gặp gỡ bạn bè sau giờ phút căng thẳng. Ngoài ra tôi cũng ý thức phải chăm chỉ tập luyện để "độ body" nữa (cười).

* Ngoài ca hát, anh còn sở thích nào nữa không?

- Tôi là người rất có tâm hồn ăn uống, đặc biệt là trái cây và các loại bánh ngọt. Dù biết rõ là ăn nhiều sẽ mập nhưng… cứ ngon trước đã (cười). Bạn bè tôi vẫn hay đùa rằng nếu không làm nghệ sĩ chắc giờ tôi cũng phải nặng hơn trăm ký rồi. Mê ăn uống là thế nhưng tôi vẫn phải tự nhắc mình nên biết cách giữ vóc dáng, hạn chế đồ ngọt để giữ gìn sức khoẻ. Ngoài sàn diễn cải lương, tôi vẫn dành thời gian xem phim và nghiên cứu thêm các tác phẩm sân khấu, truyền hình để học hỏi, tích lũy thêm kỹ năng, kiến thức. Mỗi một nhân vật, một vai diễn đi qua đều là một bài học quý giúp tôi có thêm trải nghiệm đáng nhớ với nghề.

* Đến một độ tuổi nhất định người ta sẽ đi tìm "tổ ấm" để nương nhờ vào, còn đối với anh, đã có ý định đi tìm tổ ấm cho riêng mình?

- Tình yêu là một liều thuốc tuyệt diệu giúp con người ta thăng hoa hơn trong cuộc sống. Càng yêu, càng đau nhiều là diễn càng có chiều sâu, càng chạm đến trái tim khán giả. Bật mí với mọi người là những cảnh diễn yêu đương mùi mẫn hay đau khổ, thất tình chính là sở trường của tôi đó (cười). Ai mà không mong ước có một bến đỗ yêu thương để làm điểm tựa. Chỉ là họ có muốn chia sẻ hay bật mí hay không thôi. Với tôi, dù có hay chưa cũng xin cho tôi được giữ lại riêng mình, vì điều mà tôi mong muốn chính là mang đến những vai diễn, những sản phẩm thật hay cho khán giả chứ không phải là câu chuyện đời tư làm hao tốn giấy mực của báo giới. Chuyện tình yêu thì mọi người sao, tôi y như vậy, không khác gì đâu nhưng có lẽ do tôi bận nên việc này có trễ một xíu.

* Cảm ơn NSƯT Võ Minh Lâm vì đã dành thời gian chia sẻ!

Các tin khác

Động thái của Đoàn Di Băng

Trước khi trang cá nhân biến mất trên Facebook, các bài đăng của Đoàn Di Băng đều cài đặt chế độ hạn chế bình luận. Từ 16/5, Đoàn Di Băng cũng không đăng tải thêm video trên kênh TikTok có gần 2 triệu người theo dõi.

Jun Ji Hyun ra sao sau vụ tẩy chay dữ dội từ Trung Quốc?

Jun Ji Hyun đang đối mặt với làn sóng tẩy chay dữ dội từ Trung Quốc, sau khi bị cáo buộc có lời thoại mang tính xúc phạm trong bộ phim 'Tempest'. Sự việc đã khiến danh tiếng của minh tinh Hàn Quốc sụt giảm nghiêm trọng.

Du khách kéo về chùa Núi Nổi trải nghiệm hiện tượng "có một không hai"

Những ngày qua, khu vực quanh chùa Núi Nổi, Phù Sơn Tự, tại xã Tân An, tỉnh An Giang nước ngập trắng xóa. Giữa biển nước mênh mông, ngôi chùa nổi lên như hòn đảo nhỏ, thu hút hàng ngàn du khách thập phương về lội nước, chèo xuồng vãn cảnh chùa và chụp những bức ảnh tại ngôi chùa có một không hai này.