Gần 80 năm sau ngày ra đời, "Chí Phèo" của Nam Cao lần đầu được dựng thành nhạc kịch với tên gọi "Giấc mơ Chí Phèo". Đây là dự án của nhạc sĩ Dương Cầm, đạo diễn NSƯT Phùng Tiến Minh và biên kịch Đinh Tiến Dũng. Thay vì bê y nguyên tác lên sân khấu, ê-kíp chọn cách kể mới, kết hợp âm nhạc, ánh sáng, múa và diễn xuất để thổi hơi thở hiện đại vào câu chuyện quen thuộc, mang đến cho khán giả nhiều bất ngờ.
Nếu trong truyện, cái chết khép lại bi kịch của Chí Phèo thì ở "Giấc mơ Chí Phèo", đạo diễn và biên kịch đã mở ra một lối khác không chỉ cho Chí mà còn cho Bá Kiến, Thị Nở và cả bà cô Thị Nở... một con đường, một ánh sáng. Trên sân khấu hôm nay, Chí Phèo không còn phải chết – anh được "sống" để làm người lương thiện, như một cách chứng minh rằng tình yêu, cơ hội và sự thức tỉnh đến đúng lúc có thể cảm hóa những số phận xù xì nhất.

Chí Phèo trên sân khấu.
Vở nhạc kịch vẫn giữ các cao trào quen thuộc: Chí ra tù làm loạn xóm làng, Bá Kiến dùng Chí làm tay sai đòi nợ, mối tình với Thị Nở bị bà cô ngăn cản, Chí đâm Bá Kiến… nhưng cách khắc họa nội tâm lại mới mẻ.
Cảnh Chí đấu tranh với "cái bóng" của chính mình trở thành ẩn dụ mạnh mẽ cho phần người còn sót lại trong kẻ bị xã hội đẩy tới đường cùng. Cảnh nóng trong vườn chuối cũng được dàn dựng ước lệ tinh tế: Hai diễn viên múa hóa thân thành tâm hồn Chí Phèo và Thị Nở cuốn lấy nhau trong ánh sáng và âm nhạc bồng bềnh, biến hai con người từng bị coi là xấu xí về ngoại hình thành hình ảnh đẹp đẽ trong khát vọng yêu thương. Phân đoạn này khiến hàng nghìn khán giả phải ồ lên vì phần ánh sáng quá đẹp và xúc động.

Vai Thị Nở của Hoàng Thái Phương.

Ekip thực hiện vở kịch.
Và có vẻ ngay từ đầu, ê-kíp "Giấc mơ Chí Phèo" xác định không dựa vào tên tuổi đình đám để quảng bá. Vai Thị Nở được giao cho Hoàng Thái Phương – con gái nghệ sĩ Thanh Thanh Hiền – tuy còn mới nhưng diễn xuất chân thật. Vai Chí Phèo ban đầu do Đông Hùng đảm nhiệm, sau này được thay bằng Ngọc Hiếu – một gương mặt lạ nhưng đầy năng lượng.
Chính lựa chọn "không ngôi sao" giúp khán giả tập trung vào âm nhạc, ánh sáng và câu chuyện thay vì danh tiếng diễn viên. Và dường như sự liều lĩnh ấy được đền đáp: Vở diễn nhận nhiều giải thưởng liên tục sáng đèn với rạp kín chỗ, chứng minh rằng đam mê và tâm huyết của ê-kíp mới là điều níu chân khán giả.