Những cảnh nóng trong phim 18+ Hàn Quốc luôn khiến khán giả toàn cầu phải trầm trồ bởi sự táo bạo và nghệ thuật. Nhưng đằng sau những khoảnh khắc đầy cảm xúc ấy là một hậu trường phức tạp, nơi các ngôi sao đối mặt với áp lực nghề nghiệp, tranh cãi về đồng thuận, và thậm chí là những bê bối đạo đức chấn động.
Khi cảnh nóng không như là mơ

Cảnh nóng của Han Soo Hee trong phim "My Name"
Trái với hình dung lãng mạn của khán giả, quay cảnh nóng là một quá trình kỹ thuật, đòi hỏi sự phối hợp chặt chẽ giữa diễn viên, đạo diễn và đoàn phim. Song Seung Heon, nam chính của Obsessed (2014), từng chia sẻ trên Radio Star rằng trường quay chẳng hề gợi cảm: "Máy quay, đèn chiếu sáng và hàng chục nhân viên vây quanh khiến bạn chỉ tập trung vào diễn xuất".
Kim Ji Hoon, trong Money Heist: Korea – Joint Economic Area, tiết lộ rằng anh sử dụng miếng lót và băng keo để che chắn, và tính chất kỹ thuật của việc quay phim loại bỏ mọi cảm xúc cá nhân.

Song Seung Heon từng gây sốc với phim 18+ Obsessed (2014)
Lee Joo Yeon, trong The King, kể rằng cô uống champagne để thư giãn trước khi quay cảnh trên giường, và đạo diễn đã điều chỉnh để cô cảm thấy thoải mái hơn.
Tương tự, Choi Sung Eun, bạn diễn của Song Joong Ki trong My Name is Loh Kiwan, mô tả quá trình quay nhanh gọn, tạo ra một "bầu không khí đẹp đẽ" dù kịch bản đầy cảm xúc. Những câu chuyện này cho thấy cảnh nóng, dù mãnh liệt trên màn ảnh, thực chất là sản phẩm của sự tính toán và chuyên nghiệp.
Đồng thuận hay ép buộc?
Trong ngành phim Hàn Quốc, đồng thuận khi quay cảnh nóng là một vấn đề nhạy cảm, nơi văn hóa bảo thủ và quyền lực đạo diễn thường đẩy diễn viên vào thế khó, đặc biệt là các diễn viên nữ. Những tranh cãi nổi bật trong những năm gần đây đã phơi bày thực trạng đáng lo ngại, khi tiếng nói của diễn viên đôi khi bị xem nhẹ trước áp lực từ đội ngũ sản xuất.
Một trong những vụ việc gây xôn xao là trường hợp của Han So Hee trong My Name (2021). Cô tiết lộ một cảnh nóng với Ahn Bo Hyun được quyết định ngay tại trường quay, không có trong kịch bản ban đầu. Dù công ty quản lý nhanh chóng khẳng định mọi thứ đều có sự đồng ý, vụ việc khiến công chúng đặt câu hỏi về mức độ minh bạch và quyền tự chủ của diễn viên.
Tương tự, cố diễn viên Sulli trong Real (2017) cũng vướng vào lùm xùm khi anh trai cô cáo buộc đoàn phim ép cô quay những cảnh rõ ràng hơn so với thỏa thuận, bất chấp sự sẵn sàng của diễn viên đóng thế. Vụ việc này không chỉ để lại vết nhơ trong ngành mà còn làm dấy lên những cuộc tranh luận về cách bảo vệ diễn viên trên trường quay.

Cố diễn viên Sulli và Kim Soo Hyun trong phim Real (2017)
Những trường hợp khác cũng góp phần làm sáng tỏ vấn đề. Ban Min Jeong, trong Analog Human (2016), đã lên tiếng tố cáo bạn diễn Cho Deok Je quấy rối tình dục trong một cảnh nóng, với những hành vi không nằm trong kịch bản. Vụ kiện sau đó dẫn đến bản án tù treo cho Cho, trở thành một cột mốc quan trọng trong phong trào #MeToo tại Hàn Quốc.
Gần đây hơn, The Queen Who Crowns (2025) vướng cáo buộc quay cảnh nude mà không có sự đồng ý đầy đủ từ các diễn viên, bao gồm Cha Joo Young, dù đội ngũ sản xuất phủ nhận và khẳng định mọi thứ đã được thỏa thuận.
Một trường hợp khác là Lee Jang Woo trong Homemade Love Story (2020), khi cảnh nude bất ngờ của anh gây tranh cãi lớn, buộc nhà sản xuất phải công khai xin lỗi vì thiếu thông báo rõ ràng với cả diễn viên lẫn khán giả.
Những vụ việc này phản ánh thực trạng các diễn viên vẫn thường phải đối mặt với áp lực từ đạo diễn hoặc nhà sản xuất, đôi khi không được thông báo đầy đủ về nội dung cảnh quay. Sự thiếu vắng điều phối viên cảnh thân mật tại Hàn Quốc, khác với Hollywood nơi vai trò này đã trở thành tiêu chuẩn, càng làm trầm trọng thêm vấn đề. Phong trào #MeToo đã thúc đẩy nhận thức về sự đồng thuận, nhưng các vụ việc liên tiếp cho thấy ngành phim Hàn Quốc vẫn cần những thay đổi sâu rộng để đảm bảo quyền lợi và sự an toàn cho diễn viên.
Bê bối đạo diễn
Ngành phim Hàn Quốc từng rung chuyển bởi các cáo buộc lạm dụng quyền lực, và cố đạo diễn Kim Ki Duk - người cầm trịch hàng loạt bộ phim 18+ gây sốc là tâm điểm của những bê bối này. Năm 2017, một nữ diễn viên tố cáo Kim ép cô quay cảnh nóng không có trong kịch bản của Moebius (2013) và tấn công cô trên trường quay. Kim bị phạt vì hành vi bạo lực nhưng không bị truy tố tội tấn công tình dục do thiếu bằng chứng. Năm 2018, ba nữ diễn viên khác cáo buộc Kim và diễn viên Cho Jae Hyun về hiếp dâm và quấy rối tình dục, với một người kể rằng Kim triệu cô đến khách sạn để "thảo luận kịch bản" nhưng sau đó tấn công cô. Các cáo buộc được công khai trên chương trình PD's Notebook của MBC, dẫn đến việc hoãn phát hành phim của Kim.

Cố đạo diễn Kim Ki Duk và bê bối tình dục gây chao đảo Hàn Quốc
Kim phủ nhận, cho rằng mọi mối quan hệ đều tự nguyện, và kiện các nữ diễn viên cùng MBC vì phỉ báng. Tuy nhiên, ông thua kiện vào năm 2019 và 2020, đánh dấu thắng lợi cho phong trào #MeToo tại Hàn Quốc. Những cáo buộc này không chỉ làm tổn hại danh tiếng của Kim mà còn đặt ra câu hỏi về cơ cấu quyền lực trong ngành, nơi đạo diễn thường nắm quyền kiểm soát tuyệt đối.
Ngoài Kim Ki Duk, đạo diễn Yim Gweon Taek cũng bị chỉ trích vì ép diễn viên, bao gồm cả trẻ vị thành niên, quay cảnh nhạy cảm trong các phim như Gilsodom (1986). Những trường hợp này cho thấy lạm dụng quyền lực là một vấn đề hệ thống, đòi hỏi sự thay đổi sâu rộng.
Kết
Cảnh nóng trong phim 18+ Hàn Quốc không chỉ là những khoảnh khắc nghệ thuật mà còn là tấm gương phản ánh những góc khuất của ngành công nghiệp điện ảnh. Những câu chuyện từ Song Seung Heon, Han So Hee hay Sulli cho thấy sự tận tụy của các diễn viên, nhưng cũng phơi bày áp lực và rủi ro mà họ phải đối mặt. Những bê bối liên quan đến Kim Ki Duk và các vụ lạm dụng quyền lực khác là hồi chuông cảnh tỉnh, thúc đẩy ngành phim Hàn Quốc nhìn lại cách vận hành của mình.
Điện ảnh Hàn Quốc, với sức ảnh hưởng toàn cầu từ làn sóng Hallyu, đang đứng trước cơ hội định hình lại tương lai. Những cảnh nóng không chỉ cần đẹp trên màn ảnh mà còn phải được thực hiện với sự tôn trọng tuyệt đối dành cho những người đứng trước ống kính. Chỉ khi nghệ thuật và đạo đức hòa quyện, ngành phim Hàn Quốc mới có thể tiếp tục tỏa sáng, mang đến những tác phẩm không chỉ chạm đến trái tim mà còn bảo vệ tâm hồn của những người tạo ra chúng.