Phim

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"

Trong mười năm vắng mặt, Đỗ Thị Hải Yến không hề biến mất. Chị chỉ lùi khỏi ống kính, như một diễn viên bước ra ngoài trường quay khi cảnh đã xong, nhưng vẫn đứng trong bóng tối cuối phòng, theo dõi câu chuyện vẫn tiếp tục thành hình. Ở bên kia màn ảnh, chị mở một trường mầm non, tổ chức những buổi chiếu phim nhỏ cho vài người trẻ yêu nghề, ngồi hàng giờ xem những thước phim không tên của các đạo diễn mới, và trở thành một khán giả bí mật của chính nền điện ảnh mà mình từng góp mặt.

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 1.

Giữa lúc thị trường điện ảnh Việt bùng nổ với những bộ phim trăm tỉ, sự trở lại của Đỗ Thị Hải Yến dịu dàng và ngân nga như âm thanh của một dòng suối mát. Trong suốt sự nghiệp trải dài 30 năm của mình, chị vẫn luôn là một dòng suối như vậy, luôn chảy theo một nhịp điệu của riêng mình mà chẳng màng đến dòng chảy cuộn trào của điện ảnh đại chúng. Ở tuổi bốn mươi, chị không quay lại để trở thành tâm điểm. Chị quay lại để thưởng thức tiếp hành trình của mình với điện ảnh, dù là với vai trò của một nữ diễn viên, một nhà sản xuất, hay chỉ đơn giản là một người yêu điện ảnh có đủ sự say mê và niềm tin để đồng hành cùng thế hệ người yêu điện ảnh tiếp nối.

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 2.

Tại sao chị lại quyết định chọn đây là thời điểm để quay trở lại với điện ảnh sau 10 năm vắng bóng?

Dù rằng mọi thứ vẫn cần đến một chữ duyên, nhưng tôi nghĩ 10 năm là một con số đặc biệt. Đó là lúc các con của tôi đã đủ lớn để tự lập và đi học hàng ngày để tôi có thêm một chút thời gian cho riêng mình. Từ trước đến giờ, tôi luôn nghĩ mình sẽ làm cái nghề diễn viên này cho đến khi nào mình không làm được nữa thì thôi. Vậy nên 10 năm không quá dài mà cũng chẳng hề ngắn, nó giúp tạo nên tôi của ngày hôm nay: Một người mẹ của 3 đưa con, trưởng thành hơn và đã có đủ thời gian để chiêm nghiệm cuộc sống. Đối với nghề diễn viên, mọi trải nghiệm trên đời đều quan trọng, và thật may mắn khi tôi đã có rất nhiều trải nghiệm để phục vụ cho công việc của mình. Thêm nữa là khi có một nơi chốn bình yên để trở về, tôi cũng toàn tâm dốc hết sức lực mình có cho công việc mình làm. 

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 3.

Trong 10 năm dành trọn vẹn cho một đời sống rất… con người: Vừa làm vợ, vừa làm mẹ của 3 em bé. Việc trở lại và ngay lập tức ném mình liên tục vào 3 dự án phim liên tiếp - có phải là một sự bù đắp cho từng ấy thời gian “nhớ nghề” không ạ?

Trước mỗi lời mời của các dự án, tôi thường đọc và suy nghĩ rất kỹ xem liệu dự án này có thật sự hợp với mình hay không? Cảm xúc ban đầu là thứ tối quan trọng, và may mắn là tất cả những bộ phim mà tôi nhận được thường khắc họa cuộc đời của những người phụ nữ rất đặc biệt. Chắc là ông trời cho tôi công việc này để tôi có thể hóa thân thành những người phụ nữ khác nhau trong xã hội, thì tại sao tôi không chọn những người phụ nữ mà mình cảm thấy họ thật sự xứng đáng để được nhìn thấy?

Tôi rất yêu phụ nữ, yêu cái đẹp và yêu tất cả những trải nghiệm trong đời của một người phụ nữ. Chỉ riêng việc sinh ra là phụ nữ đã là một sự may mắn, và càng may mắn hơn nữa khi có thể tự quyết định được những gì mình làm và những điều mình thích. Ngay cả việc dừng lại để chăm lo cho gia đình với tôi cũng là tính thời điểm, hoàn toàn không phải một sự hy sinh to tát như mọi người vẫn nghĩ. Ông trời ban cho tôi những đứa con khỏe mạnh, xinh xắn và tôi được dành thời gian để ngắm nhìn chúng lớn lên mỗi ngày - tất cả đều là những khoảnh khắc tôi không bao giờ quên. Mỗi ngày trôi qua với tôi đều rất bình yên và hạnh phúc. Chắc cũng do tôi trải qua đủ nhiều, nên lúc này tôi thấy rằng tất cả những thứ mình có đều là những điều mình muốn. Nếu bạn hỏi tôi có muốn gì trên đời nữa không - tôi cũng không thể trả lời được là tôi muốn gì hơn những gì mình đang có.

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 4.

Ba người phụ nữ mà tôi nhận lời trong ba dự án phim thời điểm này, mỗi người đều có một số phận khác nhau với điểm chung là họ rất truân chuyên, họ phải cố gắng chiến đấu mỗi ngày để tìm thấy sự bình yên cho bản thân. Đó là những câu chuyện xứng đáng để tôi có thể dồn hết tâm sức, nỗ lực cho khán giả hiểu và yêu được những nhân vật ấy. Khi đến với tất cả những dự án ấy, tôi đều lấy cảm xúc của mình là điều quan trọng nhất chứ không đặt mục tiêu mình phải đạt được cái gì. Khi được làm công việc mình thích, được đóng những nhân vật tôi thật sự thương là những cái được lớn nhất với tôi bây giờ. Mọi thứ tôi cần - tôi đã có, những thứ đến sau chỉ là chút hương vị thêm thắt vào cho hành trình vốn đã đủ đầy. 

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 5.

Hẳn cái khoảnh khắc khi trở lại set quay với chị rất đáng nhớ?

Trước khi quay, tôi cũng lo lắng việc trở lại phim trường sau 10 năm hẳn sẽ có chút khó khăn. Nhưng thực tế khi nó xảy ra, tôi lại cảm giác như được trở về nhà - một ngôi nhà khác mà mình có. Mọi khoảnh khắc đều thân thương và là một phần của những gì tôi thuộc về. Vậy nên hàng ngày đi làm, tôi đều cảm thấy rất vui khi được làm việc, được trò chuyện với các anh em đoàn phim, các bạn diễn viên… một thế giới hoàn toàn khác với cuộc sống hàng ngày. Thật ra, tôi cảm thấy mình chưa xa điện ảnh quá lâu. 10 năm nghe thì dài đấy, nhưng tôi vốn là người không làm quá nhiều phim. Khi nhận lời một dự án nào đó, tôi đều dành trọn thời gian cho nó. Đó là thói quen mà tôi đã có kể từ năm 12 tuổi, và cho đến bây giờ khi đã ngoài 40 - lúc nào làm việc là tôi đều trút hết nỗ lực như vậy.

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 6.

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 7.
Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 8.

Hãy kể một chút về vai diễn của chị trong Quán Kỳ Nam đi ạ! Hành trình đi tìm sợi dây kết nối của chị và Kỳ Nam đã diễn ra như thế nào?

Kỳ Nam không phải một nhân vật dễ để hiểu. Trước khi vào bộ phim, người diễn viên cần nắm rõ tiểu sử của nhân vật, cô ấy đến từ đâu, là người như thế nào, có hoàn cảnh ra sao? Từ đó ta sẽ tìm ra những ý chính, những động tác hay những suy nghĩ về tâm lý của một người có xuất phát điểm như vậy thì họ sẽ ứng xử thế nào? Trong phim, Kỳ Nam là một người rất trầm lắng, cô ấy không phải kiểu sẽ thể hiện hết cảm xúc ra ngoài. Một người phụ nữ Bắc đến từ một gia đình gia giáo sẽ là người luôn giữ những sóng gió bên trong mình. Vậy nên khi hóa thân vào Kỳ Nam, tôi cảm thấy mình như đang đi trên một chiếc dây. Càng những gì không rõ ràng lại càng khó để thể hiện. Ví như một người phụ nữ yêu ghét rõ ràng thì luôn dễ hơn là một người luôn giấu vào trong, nhưng người diễn viên lại phải cố gắng cho người xem thấy rằng nhân vật đang nghĩ gì? Tôi nghĩ, nếu mọi người quên tôi đi và chỉ nhớ đến Kỳ Nam thôi thì đó đã là một thành công của mình rồi.

Và hẳn chị cũng đã có một quá trình làm việc rất chi tiết với Liên Bỉnh Phát để khắc họa những cảm xúc yêu đương giữa hai nhân vật trên màn ảnh?

Lần đầu tôi gặp Phát là trước khi quay phim cũng tương đối lâu. Phát cởi mở, thân thiện, dễ thương và đầy nhiệt huyết. Khi làm việc, mọi người cùng phân tích nhân vật với nhau và tìm ra hướng để thể hiện nhân vật trong từng cảnh ra sao. Và cảm giác khi bước vào trường quay không phải là chị Yến và anh Phát nữa mà luôn là Khang và Kỳ Nam. Mọi thứ diễn ra rất thuận lợi. Chúng tôi có một sợi dây vô hình mà mọi diễn viên khi làm việc cùng nhau đều nắm lấy, để các nhân vật cùng đi song song với nhau. Phim ảnh là công việc của tập thể, các bộ phận phải kết hợp thật nhuần nhuyễn để cho ra một tác phẩm cuối cùng. Một cảnh tốt là khi cả hai diễn viên phải kết hợp với nhau như một điệu nhảy tango, vừa nghe nhạc, vừa chuyển động, vừa dẫn dắt sao cho cả hai cùng tỏa sáng. 

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 9.

Hình như đây cũng là lần đầu tiên chị đóng một bộ phim của Leon Quang Lê….

Leon là một người rất đam mê và nhiệt huyết với tất cả những gì anh ấy muốn làm, và khi đã muốn thì anh ấy sẽ quyết tâm làm đến cùng. Dù vậy, anh Leon vẫn là người đủ tôn trọng các diễn viên để lắng nghe những mong muốn và ý tưởng từ mọi người, để tìm ra những thay đổi phù hợp với nhân vật hơn. Mọi thứ kết hợp với nhau rất nhuần nhuyễn. Tôi nghĩ, mọi người đều đã rất vất vả để thai nghén và cho ra đời một bộ phim. Đặc biệt là đạo diễn hay biên kịch. Diễn viên là những người sau này mới bước chân vào dự án, thế nên thời gian tập trung của diễn viên thường cô đọng hơn. Quán Kỳ Nam cũng là bộ phim đầu tiên sau 7 năm, kể từ Song Lang - mà Leon Quang Lê mới thực hiện. Ngay cả việc anh ấy đến gặp và ngỏ lời mời với tôi cũng là một cái duyên qua lời giới thiệu của một người bạn thân. Cứ thế mọi thứ đưa đẩy và cuối cùng thì bộ phim cũng đã thành hình. 

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 10.

Nói là tạm rời xa điện ảnh 10 năm, nhưng tôi thấy chị vẫn đồng hành với điện ảnh một cách thầm lặng.

Đúng là như vậy. Tôi nghĩ, điện ảnh là thứ mình hít thở mỗi ngày, là những cảm xúc về cuộc sống và tinh thần. Trong suốt thời gian đó có thể tôi không đi làm phim, nhưng tôi vẫn xem phim, vẫn tổ chức các buổi chiếu phim và hỗ trợ các bạn đạo diễn trẻ, mở một trường mầm non và làm những triển lãm tranh cho các họa sĩ nữa. Mỗi con người phải có cảm xúc để cảm nhận cuộc sống mỗi ngày, cảm nhận những thứ đang diễn ra xung quanh - vậy mới là một cuộc đời đáng sống. Và nếu ta có sách, có nhạc, có phim, có thơ, có họa… thì cuộc sống đâu cần gì hơn để trải nghiệm những niềm vui thú. Ta chỉ cần ăn để no bụng, và khi đã no rồi thì hãy kiếm tìm một niềm đam mê để dẫn lối cho cảm xúc. 

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 11.

Khi cả nền điện ảnh mới chập chững bước đi, chị đã có cơ hội đóng phim Hollywood. Khi điện ảnh Việt bắt đầu khởi sắc và có thêm nhiều lựa chọn, chị đi… lấy chồng và sinh con. Khi thị trường ngập tràn phim thương mại, chị kiên trì với những bộ phim độc lập. Dường như, chị sống và làm việc bằng một nhịp điệu riêng của mình. Chị có bao giờ thử tự định nghĩa nhịp điệu ấy không?

Tôi chỉ làm những gì mình thật sự thích và thật sự tin. Với tôi, điện ảnh không có khái niệm rạch ròi về phim thị trường, phim nghệ thuật và phim độc lập. Phim là phim, sẽ chỉ có phim hay hoặc phim dở. Tình cờ những bộ phim đến với tôi đều là những nhân vật rất hay, chứ không phải vì tôi không muốn làm phim thương mại. Từ khi mới vào nghề năm 12 tuổi đến giờ, tôi vẫn luôn giữ nguyên tắc rằng chỉ làm những thứ mình thật sự xúc động. Tất nhiên, là một thành viên trong ekip làm phim, chứng kiến một hành trình dài đầy vất vả của tất cả mọi người - tôi cũng mong bộ phim sẽ chạm đến càng nhiều khán giả càng tốt. Ở vai trò của một người diễn viên thì tôi chỉ có thể làm những thứ mà tôi thật sự cảm được, thật sự tin và nhân vật đó.

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 12.

Bên cạnh đó thì thời gian này, tôi thật sự muốn làm việc thêm với những đạo diễn nữ. Tôi nghĩ rằng phụ nữ phải đồng hành và hỗ trợ cho nhau, đặc biệt là trong lĩnh vực nghệ thuật. Công việc làm phim rất áp lực, người làm có thể vất vả nhưng khán giả đâu không chạm được vào điều mình muốn nói thì hẳn là một sự đáng tiếc. Vậy mà có nhiều người vẫn yêu nghề, vẫn dấn thân và cố gắng - đó là điều mà tôi rất trân trọng. Tôi đã làm công việc này 30 năm rồi, cũng có ít nhiều kinh nghiệm và bây giờ là có cả… thời gian, thế nên tôi cũng muốn nhân lúc này làm việc với các bạn đạo diễn trẻ, những người chưa có cơ hội làm những bộ phim dài. Như bộ phim 1982 mà tôi mới làm với đạo diễn Nguyễn Hoàng Điệp là một ví dụ. Đoàn phim chỉ có 10 - 12 người thôi, còn ít hơn một crew chụp hình bây giờ, lại toàn các bạn trẻ sinh viên học điện ảnh. Nhưng với tôi, đó mới thật sự là những khoảnh khắc được làm nghề đầy nhiệt huyết và tràn ngập điện ảnh. Tôi muốn cho các bạn trẻ mới bước chân vào nghề thấy rằng, các bạn đang làm một công việc rất đáng trân trọng. Đừng nghĩ rằng công việc này quá khó khăn để những giấc mơ và lý tưởng dần bị mai một, hoặc phải hoài nghi về lựa chọn của mình. Với tôi, bất cứ bạn trẻ nào lựa chọn điện ảnh lúc này đều là những người anh hùng, các bạn dám bước chân vào một công việc không quá phổ biến và càng không hề dễ dàng. Để một bộ phim thành hình có thể tính bằng con số nhiều năm. Nguyễn Hoàng Điệp mất 10 năm mới làm phim, hay anh Phan Đăng Di cũng phải 10 năm rồi mới đang chuẩn bị bắt tay vào một dự án mới. Tất cả đều rất đam mê và nhiệt huyết trong việc này và tất cả đều thật đáng trân trọng vì quyết định dũng cảm của mình. 

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 13.

Vậy khi trở lại với điện ảnh trong thời điểm này, chị cảm thấy giá trị nào là điều tiên quyết mà mình theo đuổi?

Tôi muốn thấy rằng mình là một người phụ nữ, có gia đình riêng, có các con và có cả công việc mình yêu nữa. Một người phụ nữ có thể làm tất cả những gì mà một người phụ nữ muốn, đừng bao giờ nghĩ rằng mình đã quá tuổi hay quá trễ. Cuộc đời này - ngày nào cũng là một ngày mới, hãy cứ đi thôi và đừng suy nghĩ điều gì hết. Người phụ nữ nào cũng đều mạnh mẽ và giỏi giang với những sứ mệnh riêng. Tôi không thể nói rằng mình đã 43 tuổi rồi và có gia đình nên tôi ngừng lao động. Hãy cứ làm những gì mình cho là quan trọng, và với phụ nữ hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật thì lại càng phải sống hết mình và làm tất cả những điều mình mong muốn. Đâu ai biết được sẽ chuyện gì xảy ra? Mọi trải nghiệm của ngày hôm qua hãy dùng để làm chất liệu cho ngày hôm nay thật tuyệt vời và đáng nhớ. 

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 14.

Đó có phải là lý do mà như chị vừa chia sẻ: Chị quyết định rằng mình sẽ có sự đồng hành và hỗ trợ các đạo diễn nữ trong thời gian sắp tới không?

Tôi mong muốn điều đó. Không chỉ là phim ảnh mà còn là cả các dự án nghệ thuật. Từ những trải nghiệm của mình, tôi thấy rằng phụ nữ với phụ nữ nên hỗ trợ lẫn nhau. Trong điện ảnh, tất cả những đạo diễn nữ đều có những suy tư và màu sắc rất mềm mại, nữ tính mà những đạo diễn nam rất khó để chạm tới. Những câu chuyện về gia đình, về cá nhân, về tình yêu - phụ nữ sẽ có những góc nhìn riêng và từ những góc nhìn ấy, chúng ta sẽ có những bộ phim rất đặc biệt.

Khi đóng xong Chuyện Của Pao, đó là lúc tôi nghĩ mình phải đóng nhiều phim lên và phải trở thành một người diễn viên thật thành công. Dù rằng khi đó tôi mới 18-19 tuổi nhưng đã ôm rất nhiều giấc mơ và hoài bão. Sau đó một thời gian, cuộc sống của tôi có thật nhiều những sự biến động buộc tôi phải trưởng thành. Lúc đó tôi bỗng rất muốn học sản xuất phim, bởi tôi hiểu rằng nếu muốn theo nghề này lâu dài - tôi phải hiểu rõ quá trình làm phim, những bộ phận nào làm công việc gì? Vậy là tôi lại khăn gói sang Mỹ học sản xuất phim. Khi đó, tôi thấy tất cả những gì mình đang có đều do đọc từ trên giấy, nhưng người sản xuất sẽ là người có thể làm cho tờ giấy trở thành hình ảnh trong 90 phút để tất cả đều được trải nghiệm một câu chuyện, biến giấc mơ của người khác thành hình. Tôi thấy công việc ấy thật sự rất thú vị và hữu ích, thế nên sau khi học xong và trở về - mỗi lần đi làm phim tôi đều rất yêu thích công việc của mình. Ngày nào đi làm tôi cũng thấy vui vẻ và phấn chấn. Đó là những nơi mà tôi sẽ ít khi bộc lộ những ý muốn của mình nhất, thậm chí còn luôn tìm cách hạ thấp mọi nhu cầu của bản thân vì ai trong đoàn phim cũng cần tập trung để hoàn thành tốt công việc của mình.

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 15.

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 16.
Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 17.

Từ đó cho đến mãi sau này, tôi biết và làm việc cùng Nguyễn Hoàng Điệp trong Đập Cánh Giữa Không Trung. Lúc nào với tôi thì Điệp cũng là một người đạo diễn rất đặc biệt. Bản thân Điệp đã là một con người đặc biệt rồi, vậy nên mọi suy nghĩ của Điệp trong nghệ thuật cũng đặc biệt. Từ Đập Cánh Giữa Không Trung đến giờ đã là 10 năm, có không biết bao nhiêu lần trong 10 năm đó - tôi nói với Điệp rằng hãy làm đi, phải làm đi và đừng dừng lại quá lâu. Những tham vọng và hoài bão của mình sẽ mai một theo thời gian và cuộc sống này không có lúc nào là hoàn toàn bình an để mình cảm thấy sẵn sàng làm một thứ gì mới. Phải làm để mọi ấp ủ trở thành hiện thực. Đến một ngày, Điệp gọi cho tôi và nói rằng muốn làm một thứ gì đấy. Khi đó tôi đang quay Quán Kỳ Nam, và tôi có gợi ý rằng Điệp hãy làm phim về cuộc đời của mình đi, làm về cái mà mình hiểu nhất. Hãy làm về những thăng trầm và trải nghiệm của bản thân, bởi cuộc đời của Điệp - cũng giống những người phụ nữ khác, cũng có những khúc thăng hoa và cả khi chạm đáy, cũng có những sự gồng mình lên trước xã hội, có những lúc tổn thương và đầy những lúc cô đơn không có nơi nào để bấu víu. Sau đó, Điệp có gửi tôi nửa trang A4 ghi lại những tóm tắt về bộ phim mà Điệp muốn làm. Ngay sau khi đọc xong, tôi động viên Điệp phải làm ngay bây giờ bởi nó sẽ chạm vào trái tim của rất nhiều những người phụ nữ khác. Không có gì hay bằng ta được làm những thứ mà ta hiểu nhất. Sau đó, tôi thấy mình rất may mắn khi tôi có chia sẻ với một thương hiệu mà tôi đồng hành và họ đã gật đầu đồng ý cùng tôi thực hiện dự án này. 1982 là câu chuyện của những người phụ nữ và những người phụ nữ sẽ cùng làm việc với nhau để tạo ra một điều gì đó thật đặc biệt.

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 18.

Nhìn vào sự phát triển của điện ảnh Việt Nam trong 10 năm qua, chị thấy những điều gì?

Sự phát triển. Có những dự án với doanh thu lớn như những bộ phim của Trấn Thành là thứ giúp điện ảnh phát triển và tiếp cận gần hơn với người xem. Khán giả sẽ dần coi việc đi xem phim như một thói quen hàng ngày chứ không còn là điều xa xỉ. Càng ngày, kinh tế càng phát triển, cuộc sống mọi người đầy đủ hơn thì thẩm mỹ và văn hóa sẽ là thứ tiếp theo mọi người hướng tới. 10 năm vừa rồi, tôi thấy điện ảnh đã có những bước tiến rất lớn. Quá trời cơ hội cho tất cả mọi người, và những người thành công thì thật sự rất thành công. Làm trong nghề này đủ lâu, tôi biết rằng thành công ấy không hề dễ dàng, dù bạn làm bất cứ một vai trò nào trong một bộ phim thì đều rất vất vả. Vậy nên tôi mong sẽ có thêm thật nhiều những dự án nữa để mọi người có thêm điều kiện để phát triển khả năng của mình. Bộ phim nào cũng sẽ có những khó khăn và phức tạp của nó. Nhưng có thêm những bộ phim thành công ngoài rạp chiếu thì sẽ có thêm nhiều nhà đầu tư cho điện ảnh, sẽ có thêm điều kiện và cơ hội cho các đạo diễn trẻ để thể hiện mình. 

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 19.

Thị trường phim độc lập và phim thương mại ở Việt Nam có một sự phân hóa rõ rệt. Rất nhiều bộ phim độc lập dù được giới điện ảnh đánh giá cao nhưng lại không thể chạm vào sự đồng cảm của khán giả. Theo chị, một bộ phim nghệ thuật cần điều gì để nó không chỉ được khen mà còn sống được trong trái tim người xem?

Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết phải là phim nghệ thuật hay phim thương mại. Phim nào thì ta cũng phải nhìn được cách kể chuyện, tư duy và cá tính của người đạo diễn trong bộ phim đó. Mọi diễn viên đều đang sống trong nhân vật và mọi lời thoại đều thật tự nhiên. Bộ phim đó phải đưa bạn vào một thế giới khác chứ không còn là trong rạp chiếu ở Tp.HCM hay Hà Nội, thậm chí bạn không phải nghĩ rằng mình đang sống ở thời nào mà chỉ hòa vào thời đại mà bộ phim đang kể. Một bộ phim thật ngắn ngủi và nó buộc phải cho khán giả sống trong giấc mơ và cuộc đời của những gì đang diễn ra trên màn ảnh. Mỗi người đi xem phim đều có những trải nghiệm và suy nghĩ riêng, không phải cảnh nào họ cũng xúc động nhưng sẽ có những khoảnh khắc mà ta cảm thấy được chạm vào những suy tư sâu kín nhất - bởi ta đã từng có những trải nghiệm tương đồng ngoài cuộc sống. Tôi nghĩ, đó chính là sức mạnh của điện ảnh.

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 20.

Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 21.
Đỗ Thị Hải Yến: “Phim hay sẽ sống trong lòng khán giả chứ không nhất thiết là phim nghệ thuật hay thương mại"- Ảnh 22.

Ông bà hay nói: Trời không phụ người có tâm, nhưng thực tế cho thấy điện ảnh vẫn… phụ đầy. Nhìn các phim ra rạp trong thời gian vừa rồi mà rất nhiều phim trong đó đã thất bại, theo chị - các nhà làm phim cần làm gì để giữ niềm tin của mình? Rõ ràng là thị trường cần nhiều hơn những sự “dám”, nhưng không ai “dám” làm điều quá mạo hiểm với một sản phẩm có kinh phí lớn như điện ảnh?

Tôi nghĩ khán giả rất thông minh và đầy trải nghiệm, vậy nên đôi khi mọi thứ phải đến từ cả 2 phía. Chúng ta cùng đi trên một chiếc cầu và cả hai bên cùng phải chiến thắng. Một bộ phim thành công chắc chắn là phải hay và khán giả sẽ đón nhận những bộ phim như thế. Một bộ phim không thành công sẽ không thể đổ tại vì khán giả không hiểu mình. Tôi nghĩ, trước khi ta làm một điều gì đó thì hãy tôn trọng cái mình làm ra và tôn trọng cả những người sẽ đến xem tác phẩm của mình. Nó phải là một cái cầu và hai bên phải là một cặp đôi như… Khang và Kỳ Nam. Có thể nhỏ nhẹ, chẳng cần nồng nàn nhưng chắc chắn phải có sự kết nối. 

 

Các tin khác

Cú giáng đau vào giới bầu show

Nhiều hoạt động giải trí liên quan đến nghệ sĩ Nhật Bản tại Trung Quốc đang bị hủy đồng loạt do căng thẳng quan hệ song phương. Các bầu show Trung Quốc rơi vào cảnh gánh lỗ nặng khi phải hoàn tiền vé, trong khi cát xê của nghệ sĩ Nhật đã được thanh toán gần hết.

Thúy Ngân xác nhận chia tay Võ Cảnh

Thúy Ngân cho biết chuyện tình cảm của cô và Võ Cảnh đã kết thúc 8 tháng trước, mong khán giả ngừng gán ghép, tránh khó xử cho cả hai.

Nỗi buồn của Vpop những ngày vắng Top Trending

Khi Vpop mất Top Trending, chúng ta mất đi nhiều hơn một cái tab - chúng ta mất luôn một nghi lễ chung của đời sống âm nhạc, và một cái cớ rất tiện để cả mạng xã hội cãi nhau cho vui mà chẳng hại ai.